Y Võ Song Toàn

Chương 1204

Doãn Chấn Tử trầm ngâm một hồi, anh cả vì nghĩ cho gia tộc, những lời đó đều là sự thật, cũng không phải không có lý.

Suy cho cùng, Thu Ca cũng là con gái, sớm muộn gì cũng sẽ đi lấy chồng, nếu không phải vì bệnh của cô thì có lẽ những người muốn lấy cô e là đã xô đổ cổng nhà họ Doãn rồi.

Trong cả nhà họ Doãn, Thu Ca là đứa cháu gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, hơn nữa cũng đã được Doãn Chấn Tử truyền dạy Đông y, một cô gái tài mạo song toàn như thế, người bình thường chắc chắn không thể so sánh.

Chỉ đáng tiếc là trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, Thu Ca xinh đẹp như thế mà không còn sống được mấy năm. Nhưng giờ đã khác trước, bệnh của Doãn Thu Ca sắp được chữa khỏi, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới, không lo chết trẻ nữa. Vì thế đối với nhà họ Doãn, Doãn Thu Ca từ một củ khoai lang nóng bỏng tay biến thành một bảo bối thật sự!

Doãn Chấn Phong tất nhiên rất yêu thích Doãn Thu Ca, Doãn Thu Ca chắc chắn có thể lấy được nhà chồng tốt vì nhà họ Doãn.

Đó! Nhà họ Tiêu đã đến cầu hôn rồi, có lẽ là biết tin bệnh của Doãn Thu Ca có hy vọng chữa khỏi nên mới nhanh chân đến trước.

Nhà họ Doãn rất lớn nhưng thành phố Khang Bình lại rất nhỏ, đặc biệt là tin tức giữa các gia tộc lớn, sau khi bố của Doãn Thu Ca biết tin bệnh của con gái mình có thể được chữa khỏi, liền lập tức khiến cả nhà họ Doãn sôi sục, và sau đó dễ dàng lan truyền ra toàn thành phố Khang Bình.

“Anh cả nói đúng, vậy em đi nghỉ ngơi trước đây”.

......

Tần Lâm ở trong nhà họ Doãn mấy ngày, mỗi ngày đều châm cứu kết hợp với đắp thuốc chữa bệnh cho Doãn Thu Ca, bệnh tình của cô ngày một tốt hơn, ngay cả Doãn Chấn Tử cũng vô cùng kinh ngạc, trình độ y thuật của Tần Lâm hoàn toàn vượt xa ông ta, trong bảy ngày đã phục hồi được chín phần.

“Tần đại sư, thật sự cảm ơn anh, mạng sống của tôi đều là do anh cứu, Thu Ca vô cùng biết ơn, nếu anh có yêu cầu gì cứ nói, Thu Ca có chết cũng không chối từ”.

Khuôn mặt Doãn Thu Ca đỏ bừng, nói nhỏ, tư thế duyên dáng đầy e thẹn.

Lúc này, Doãn Thu Ca không còn cảm giác bức bối trước đây nữa, cô đang cảm nhận được bầu không khí trong lành, thậm chí còn cảm nhận được sự ẩm ướt và ngọt ngào trong không khí.

Sống không chỉ để tồn tại, mà hơn đó, là sự kỳ diệu của cuộc sống.

Với Doãn Thu Ca, cô bây giờ đã có một cuộc sống trọn vẹn, cô trước đây phải đếm từng ngày sống, trái tim héo mòn, nhưng cô bây giờ lại tràn đầy khát vọng về cuộc sống, về tương lai. Hơn hai mươi năm qua, cuộc sống của cô ảm đạm không màu, kể từ lúc này, cuộc sống sắc màu của cô mới thực sự bắt đầu.

“Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ, ngay từ khi hành nghề y, chúng tôi phải hiểu rõ điều này”.

Tần Lâm cười nói.

Vẻ mặt Doãn Thu Ca lúc này có phần xấu hổ, cảnh giới của Tần đại sư hoàn toàn khác biệt, với một người phụ nữ xinh đẹp như cô đây mà anh luôn tỏ ra thờ ơ, quan trọng nhất là, anh còn tự tin, kiêu ngạo như vậy, luôn nhân từ, hết lòng chữa bệnh, Tần đại sư thật sự là một vị bác sĩ tốt.

“Anh Tần, tôi biết rồi, nhưng sau này tôi còn có thể đi theo anh học tập không? Tôi biết tôi còn phải học tập rất nhiều”.

Doãn Thu Ca lấy hết cam đảm nói.

“Ờ... tôi vẫn chưa chính thức nhận đệ tử”.

Tần Lâm hơi sửng sốt rồi cười khổ nói.

“Anh Tần thấy thiên phú của tôi không đủ à? Hay là không muốn dạy tôi”.

Doãn Thu Ca bĩu môi nói.

“Anh Tần, hay là anh sợ tôi học không thành tài, phá hủy danh tiếng của anh à”.

Tần Lâm lắc đầu.

“Tất nhiên không phải, nhưng nếu cô vẫn khăng khăng muốn bái tôi làm thầy, thì tôi cũng không từ chối, tuy nhiên hiện giờ tôi cũng không thể dạy cô được thêm bao nhiên kiến thức”.

“Vậy anh nhận lời rồi, đệ tử xin bái kiến sư phụ!”

Doãn Thu Ca bỗng chống vui mừng khôn xiết, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, y thuật của Tần Lâm thậm chí còn được đánh gia cao hơn ông nội, Doãn Thu Ca biết bản thân đi theo Tần đại sư học tập, chắc chắn sẽ học thêm được rất nhiều điều.

“Ờ... mau đứng lên đi”.

Tần Lâm không khỏi mỉm cười, từ nay về sau, bản thân anh lại có thêm một người đệ tử rồi.

Không thể phủ nhận, ở lĩnh vực Đông y, Doãn Thu Ca đã là đệ tử chân truyền của Doãn Chấn Tử, trình độ của cô có thể sánh với một vài giáo sư ở trường học viện Đông y, chỉ thiếu kinh nghiệm hành nghề mà thôi. Doãn Chấn Tử cũng được coi là thần y một phương, ông ấy tất nhiên đã hết lòng truyền dạy cho cháu gái mình, thế nên giờ đã không còn nhiều thứ để dạy cô ấy nữa.

Vì vậy lúc này, Doãn Thu Ca mới nghĩ đến việc nhận Tần Lâm làm thầy, trình độ của Tần Lâm đã hoàn toàn vượt qua giới hạn tuổi tác, nếu cô ấy có thể đi theo Tần Lâm học tập, thì thành tựu sau này chắc chắn sẽ vô hạn.

Hơn nữa, Tần đại sư đã cứu mạng cô, cô phải dùng cả đời để báo đáp ơn cứu mạng này.

Doãn Thu Ca bưng cho Tần Lâm một tách trà, trong mắt hiện rõ vẻ tôn kính.

“Không cần câu nệ như thế, tuổi hai chúng ta gần bằng nhau, tôi sẽ cố gắng hết sức dạy cô những gì tôi có thể.

Tần Lâm nói.

“Cảm ơn sư phụ, Thu Ca chắc chắn không để anh thất vọng. Giờ tôi sẽ đi nói với ông nội, chắc chắn ông sẽ rất vui mừng cho xem”.

Doãn Thu Ca vui vẻ chạy đi tìm ông nội.

Tần Lâm nhàn nhã sảng kɧօáϊ nằm trêи chiếc ghế đu trong trang viên phơi nắng.

Doãn Thu Ca vô cùng vui vẻ đến tìm ông nội, ông nội đang bàn chuyện trong phòng họp nhà họ Doãn.

Khi Doãn Thu Ca bước vào phòng họp liền nhìn thấy một người lạ, thông thường người ngoài không được phép vào phòng họp nhà họ Doãn.

“Bố, mẹ?”

Doãn Thu Ca không ngờ bố mẹ cô cũng ở đây.

“Con đến đúng lúc lắm, Thu Ca, mau đến đây! Đây là bác Tiêu – Tiêu Thần.

Lưu Mỹ Lan cười ha ha giới thiệu rồi kéo tay con gái ngồi xuống.

Doãn Thu Ca cũng hơi sửng sốt, trong phòng họp đều là mấy vị trưởng bối, có cả ông nội và ông cả, còn có bác Tiêu này nữa, Doãn Thu Ca có chút bối rối khó hiểu.

“Thu Ca đã lớn như vậy rồi à, đúng là gái 18 thay da đổi thịt mà, ha ha ha, bác nhớ năm xưa đến nhà họ Doãn, Thu Ca vẫn còn là một cô bé, thoắt cái đã mười mấy năm không gặp rồi”.

Tiêu Chân khẽ gật đầu, mở lời.

“Cháu chào bác Tiêu”.

Doãn Thu Ca gật đầu, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình là Lưu Mỹ Lan.

“Hôm nay bác Tiêu đến đây là để cầu hôn, bác đã nói chuyện của cháu và Vân Phi nhà bác với ông Doãn rồi, thấy cháu thì bác yên tâm rồi, cháu chắc chắn là đứa con dâu ngoan ngoãn, hiền lành, thục nữ ha ha ha”.

“Con không lấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Thu Ca đã trở nên lạnh lẽo, không quan tâm đến mặt mũi của Tiêu Thần mà lập tức ngắt lời.

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment