Y Võ Song Toàn

Chương 1355

"Rốt cuộc bố của tôi ở đâu? Ông ấy có gặp nguy hiểm không?"

Điều Tần Lâm quan tâm nhất lúc này chính là bố anh, sự an toàn của bố mới là quan trọng nhất.

"Bố mẹ vì sự an toàn của tôi, sợ tôi bị thương nên mới vừa đánh vừa chạy, rời khỏi nơi này. Nhưng ai thắng ai thua thì tôi không biết".

Địch Luân Á nói.

"Nếu chúng tôi không muốn rời khỏi đây thì nền văn minh nhân loại chắc chắn không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi".

"Các người muốn rời khỏi đây?"

Tần Lâm nói.

"Bố tôi nói muốn đưa chúng tôi rời khỏi trái đất về hành tinh mẹ của chúng tôi, Tam Tinh thể".

Địch Luân Á nói với Tần Lâm.

"Mẹ tôi nói hành tinh mẹ của chúng tôi là hành tinh đẹp nhất thế giới, Tam Tinh thể do ba tinh thể hợp thành".

"Vậy tại sao bây giờ các người mới muốn rời khỏi đây?"

Tần Lâm chau mày, khó hiểu hỏi.

"Bố tôi nói muốn rời khỏi trái đất phải lấy được nội hạch hằng tinh, cũng chính là vật tổ tận thế mà các người nói đó, nội hạch hằng tinh là nhân tố quyết định chuyện chúng tôi có trở về Tam Tinh thể được không".

Địch Luân Á nói.

"Vật tổ tận thế?"

Tần Lâm lẩm bẩm nói, nội hạch hằng tinh, thứ đồ này là do bọn họ đem từ Tam Tinh thể tới, không phải là đồ ở trên trái đất, xem ra vật tổ tận thế có liên quan mật thiết với nền văn minh Atlantis và nền văn minh Maya, nền văn minh Tam Tinh cũng có quan hệ phức tạp với bọn họ.

Bây giờ sự việc ngày càng phức tạp, người tranh giành vật tổ tận thế chắc chắn không chỉ có nền văn minh Atlantis và nhân loại, mà nền văn minh Tam Tinh cũng muốn gia nhập, bây giờ chỉ thiếu mỗi nền văn minh Maya thôi, Tần Lâm vẫn chưa được tìm hiểu về nền văn minh này, nhưng anh tin ngày đó sẽ không xa đâu.

"Đúng vậy, tôi đã lấy được ký ức của bố anh qua huyết dịch của ông ấy nên mới biết anh là con trai của ông ấy, anh sẽ mạng vật tổ tận thế đi tìm bố mình, cho nên tôi mới ở đây ôm cây đợi thỏ. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy".

Trong lòng Địch Luân Á cảm thấy đau khổ, rõ là cô ta ôm cây đợi thỏ vậy mà không ngờ lại tự cho mình vào bẫy.

"Đưa tôi đi tìm bọn họ".

Tần Lâm trầm giọng nói.

"Tôi cũng không biết bọn họ đi đâu, bọn họ đã đi một ngày rồi, không biết bây giờ đang ở nơi nào rồi.

Địch Luân Á tỏ vẻ vô tội.

"Bây giờ còn không nói sự thật thì đừng trách tôi không khách khí, cô nghĩ chút mánh khóe của cô có thể qua mặt tôi sao? Nếu bố mẹ cô không để lại tọa độ cho cô thì sao cô có thể đi tìm bọn họ".

Tần Lâm cười lạnh.

Địch Luân Á đỏ mặt, cô ta không ngờ Tần Lâm lại thông minh như vậy, không thể lừa được anh ta.

"Bọn họ nói bước tiếp theo sẽ đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc Hoa Hạ, còn có quần đảo Samoyed ở bờ Đông Hải Madagascar sẽ là nơi tụ họp của người Tam Tinh và chúng tôi".

Địch Luân Á cắn răng nói.

"Đi thôi, cô dẫn tôi đi, đi với tôi cô chắc chắn sẽ cảm thấy an toàn".

Tần Lâm cười nhạt nói.

Địch Luân Á đỏ mặt, giận mà không dám nói gì, bây giờ người ta là con dao còn cô ta chỉ là con cá nằm trên thớt, cô vốn không thể phản kháng, một khi phản kháng sẽ không thể sống sót.

Cô ta còn chưa được nhìn ngắm hành tinh mẹ tươi đẹp, đó cũng là nơi tốt đẹp nhất trên thế giới, cho nên cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn trẻ, cô ta mới sống có mười sáu thế kỉ mà thôi.

Đương nhiên, nếu Tần Lâm nghe thấy được những lời này thì chắc anh sẽ thổ huyết mà chết mất, mười sáu thế kỉ, cô ta đã sống cả nửa sau thời kỳ phát triển nền văn minh nhân loại rồi đó.

"Ừm".

Địch Luân Á gật đầu, không còn cách nào khác, buộc phải cùng Tần Lâm rời khỏi nơi này, đã không lấy được vật tổ tận thế thì chớ lại còn tự nhảy vào hố mình đào.

"Bây giờ tốt nhất là cô nên cầu nguyện bố mẹ cô chưa giết bố tôi, nếu không thì cô cũng sẽ không có chỗ chôn đâu".

Tần Lâm nghiêm túc nói.

Địch Luân Á quay người mở một cách cửa ở trong nơi tối om, hai người rời khỏi cung điện dưới lòng đất của Tam Tinh Đôi.

Lúc Tần Lâm và Địch Luân Á ra khỏi đó, Tần Lâm nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Bình Luận (0)
Comment