Y Võ Song Toàn

Chương 475

Ông chủ Phương khó hiểu: “Vậy hả? Thế để tôi xem xem”.

Tạ Hoa Cường cười nhìn Tần Lâm: “Cậu Tần, cậu đưa đồng hồ cho ông chủ Phương xem đi, nói không chừng là hàng thật thì sao?”

Vương Vân cười nói: “Tạ thiếu gia, tôi thấy không cần đâu ha ha......”

Tạ Hoa Cường nói: “Sao lại không cần chứ, cứ xem đi, nhỡ đâu vỉa hè cũng có hàng thật thì sao?”

Nói xong, Tần Lâm tháo đồng hồ đưa cho ông chủ Phương.

Ông chủ Phương cầm đồng hồ, lập tức mắt sáng lên.

Nặng thật đấy.

Đồng hồ nặng chứng tỏ nguyên liệu tinh xảo, hàm lượng vàng cao, càng nặng càng đắt.

Ông chủ Phương nhìn mặt đồng hồ rồi cau mày lại.

Tạ Hoa Cường cười nói: “Sao thế ông chủ Phương, có phải được mở mang tầm mắt, chưa từng thấy Rolex Submariner Blue đúng không ha ha ha......”

Tạ Hoa Cường tự cho là hài hước, buông lời chế giễu Tần Lâm, tuy nhiên sắc mặt ông chủ Phương lại trở nên nghiêm trọng.

Ông ta lấy một cái kϊƈɦ lúp ở trong túi ra để quan sát kỹ lưỡng.

Tạ Hoa Cường nói: “Ông chủ Phương, không cần đâu, với trình độ của ông, nhìn phát là biết ngay thật giả đúng không?”

Ông chủ Phương không trả lời mà quan sát tỷ mỉ, quả nhiên trêи mặt chiếc đồng hồ này có một chỗ bị mài mòn, bên trêи có một dòng số.

1763!

Mắt ông chủ Phương sáng rực, tươi cười hớn hở.

“Đây quả thực là Rolex Submariner Blue!”

Tạ Hoa Cường cau mày: “Ông chủ Phương, ông nói gì vậy chứ? Cái gì mà Rolex Submariner Blue chứ?”

Ông chủ Phương nói: “Tạ thiếu gia, thực sự là Rolex Submariner Blue”.

“Năm 1763, Rolex cho ra đời một chiếc Submariner Blue, nhưng vừa sản xuất được một chiếc thì nhà máy đóng cửa, sau đó được nhà đầu tư tiếp tục rót vốn nên mới vực dậy được”.

“Sau khi nhà máy phục hồi lại liền bắt đầu sản xuất theo dây chuyền, ngưng sản xuất loại Submariner Blue, vì thế trước giờ trêи thị trường không bán loại này.”

“Chiếc đồng hồ này rất đắt, hơn nữa có giá trị sưu tầm, nghe nói được một nhà sưu tầm mua lại, nếu như bây giờ bán, giá thị trường chắc phải trêи bốn mươi triệu tệ!”

Ông chủ Phương vừa dứt lời, Tạ Hoa Cường lập tức sững sờ.

Vương Vân cũng trố mắt ha, bốn mươi triệu tệ?!

Bọn họ chưa từng nghe nói đến chiếc đồng hồ đắt như thế, hơn nữa còn có giá trị sưu tầm.

Tạ Hoa Cường cau mày: “Ông chủ Phương, chắc chắn là ông nhầm rồi, chiếc đồng hồ này sao có thể đắt như thế được chứ? Hơn nữa trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến đồng hồ Rolex Submariner Blue!”

Ông chủ Phương nói: “Tạ thiếu gia, cậu đừng nghi ngờ năng lực giám định của tôi, tôi đã theo đuổi sở thích chơi đồng hồ được nửa cuộc đời rồi, chắc chắn không thể nhầm được”.

“Không tin cậu có thể đối chiếu độ tinh xảo của hai chiếc đồng hồ này, cho dù là chế tác hay chất liệu thì Rolex Submariner Blue này đều vượt trội hơn hẳn, bởi vì đồng hồ hơn ba trăm nước trước được làm hoàn toàn bằng thủ công”.

“Còn về việc cậu chưa từng nghe nói đến, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đó là bởi vì cậu không hề hiểu về chiếc đồng hồ này hay nói cách khác là không có nhiều kiến thức”.

Lời của ông chủ Phương khiến sắc mặt của Tạ Hoa Cường rất khó coi.

Vốn dĩ định mượn chiếc đồng hồ này để làm nhục Tần Lâm, nâng cao vị thế của bản thân, ai ngờ không những chưa sỉ nhục thành công mà còn khiến bản thân mất mặt như thế.

Không phải không có Rolex Submariner Blue mà là anh ta chưa từng nghe nói đến, bởi vì anh ta không đủ trình!

Sau khi nói xong ông chủ Phương cũng ý thức được là mình lỡ mồm, vội xin lỗi.

“Xin lỗi là tôi lắm mồm, Tạ thiếu gia sao có thể không hiểu biết được chứ, xin lỗi, các người cứ từ từ dùng bữa, tôi đi đây!”

Nói xong ông chủ Phương liền ra ngoài.

Tạ Hoa Cường tối sầm mặt mày, cảnh tượng vô cùng khó xử.

Vương Vân cau mày lại: “Chiếc đồng hồ này sao lại đắt thế? Tên họ Tần, có phải cậu thông đồng với người ta để lừa bọn tôi đúng không?”

Tần Lâm đeo đồng hồ lại, cười nhạt, chẳng nói năng gì.

Vương Vân vội nói: “Tạ thiếu gia, cậu thấy chưa, cậu ta thông đồng với ông chủ đó để lừa chúng ta, cậu không cần để ý đâu”.

Mặc dù Vương Vân nói đỡ cho anh ta nhưng Tạ Hoa Cường đương nhiên biết rõ là thật hay giả.

Lúc nãy khi nhìn sát chiếc đồng hồ này, thực sự cao cấp hơn Rolex Submariner Green của anh ta, hơn nữa người ta nói có bằng chứng rõ ràng, ông chủ Phương lại là chuyên gia về lĩnh vực này, sao có thể ăn nói vớ vẩn được chứ.

Có điều may là có đường lui, Tạ Hoa Cường cười gượng.

“Ha ha, thật hay giả không quan trọng, chỉ là công cụ để xem đồng hồ mà thôi”.

“Đúng rồi, hôm nay tôi giới thiệu một ông chủ lớn cho mọi người, để tôi gọi điện thoại”.

Nói xong, Tạ Hoa Cường bấm gọi điện thoại để làm xua tan sự xấu hổ này.

Vương Vân cũng thở phào, lộ vẻ mặt chờ đợi, lần này bọn họ đi ăn bữa cơm là muốn mở rộng mối quan hệ thông qua Tạ thiếu gia, để anh ta giới thiệu một vài ông chủ ở tỉnh lỵ hoặc những nhân vật lớn, như thế có thể khai thông thị trường toàn tỉnh, điều này rất có lợi cho sự phát triển của công ty.

“Alo, chủ tịch Trần hả? Đúng rồi, tôi đến rồi, phòng bao 888, được được được!”

Tắt điện thoại xong Tạ Hoa Cường mới lấy lại được vẻ mặt tự tin trước đó, anh ta cười ha ha nói.

“Đàn ông mà, quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, trong xã hội này quan hệ rất quan trọng, có thể làm quen được với người thế này đó là cơ hội tốt đối với người trẻ tuổi như cậu, cậu nên biết ơn vì tôi đã cho cậu cơ hội này”.

Tạ Hoa Cường nhìn Tần Lâm, dường như đã lấy lại được cảm giác hơn người trước đó.

Chuyện đồng hồ lúc nãy khiến anh ta mất mặt, có điều về phương diện quan hệ xã hội, anh ta có thể khiến Tần Lâm thua tơi bời.

Vương Vân thấy kϊƈɦ động: “Tạ thiếu gia, vị chủ tịch Trần này là......”

Tạ Hoa Cường nói: “Chủ tịch Trần, Trần Đế Hào, dì từng nghe nói đến karaoke Đế Hào chưa?”

Vương Vân sững sờ: “Tôi biết, tôi còn nghe nói có rất nhiều sản nghiệp, nào là khách sạn Đế Hào, quán bar Đế Hào, quán Cafe Internet Đế Hào......lẽ nào những nơi này đều có cùng một ông chủ?”

Tạ Hoa Cường nói: “Không sai đều cùng một ông chủ, Trần Hào Đế, chủ tịch Trần không phải người tầm thường, quan hệ rộng rãi cả trong giới bất chính và chân chính, có thể quen biết ông ta sẽ rất có lợi cho mọi người”.

Vương Vân vô cùng kϊƈɦ động: “Vậy thì cảm ơn Tạ thiếu gia, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?”

Tạ Hoa Cường nghĩ: “Tổng giám đốc Trần thích uống rượu Ngũ Lương, thế này đi, cậu đi mua hai chai rượu Ngũ Lương, bên ngoài có cửa hàng bán, nếu không được thì gọi xe đi”.

Chúc Linh Linh cau mày lại: “Không cần đâu, uống rượu nào chả được, hơn nữa trong nhà hàng này không có rượu Mao Đài sao?”

Tạ Hoa Cường nghiêm mặt nói: “Như thế sao được, đàn bà như em không hiểu đâu, có rất nhiều vụ làm ăn được đàm phán trêи bàn rượu, nếu muốn kết thân với các sếp lớn thì nhất định phải hầu hạ để người ta thấy hài lòng, thoải mái trêи bàn rượu”.

“Được rồi, mau đi đi, mua về tôi thanh toán cho, cùng lắm thì cho thêm chút tiền phí đi lại”.
Bình Luận (0)
Comment