Y Võ Song Toàn

Chương 713

Có thể tiếp xúc được với một nhân vật lớn như thế này, biết được điều mà người khác không biết cũng là một biểu hiện của việc đề cao bản thân.

Vậy nên, bây giờ cho dù có nói đến công ty điện thoại Long Vân cũng chẳng liên quan gì đến anh ta, nhưng Văn thiếu gia vẫn cảm thấy mình hơn người khác, anh ta có vẻ vô cùng đắc ý.

Bởi vì người ta không biết những thứ này, chỉ có mỗi anh ta biết, anh ta có thể tiếp xúc được với tầng lớp đó, còn những người khác lại không.

Nghe Văn thiếu gia nói xong, Tần Lâm sững ra một lúc.

Sau đó lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi ra.

“Cái anh nói đây sao?”

Điện thoại trong tay Tần Lâm là kiểu di động trong suốt, siêu mỏng, tràn màn hình, kỹ thuật chụp ảnh toàn ký*, nhận dạng chính xác và sạc bằng năng lượng mặt trời.

*Kĩ thuật chụp toàn ảnh hay ảnh toàn ký là phương pháp và kĩ thuật chụp lại và tái dựng hình ảnh ba chiều của vật thể.

Nó chứa mọi chức năng của tất cả các loại di động có mặt trêи thị trường, ngoài ra, còn có cả công nghệ đen* cao cấp, ngay cả Tần Lâm cũng chưa thể nghiên cứu ra.

*Công nghệ đen: một loại công nghệ mới, tiên tiến trong tương lai, vượt ra khỏi sức tưởng tượng hiện nay của con người

Chiếc điện thoại này được làm bằng kính cường lực, vừa cứng lại trong suốt, trông hết sức đẹp mắt.

Màn hình được làm bằng kính sapphire, chất liệu của mặt gương tương tự như đồng hồ Rolex, có khả năng chịu được nhiệt độ cao và cái lạnh, cũng như chống xước, vô cùng tuyệt vời.

Ngay khi anh lấy điện thoại ra, tất cả mọi người đều bất ngờ, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Cái này đẹp quá đi”.

Đó chỉ là một chiếc điện thoại di động, không ngờ lại có thể làm được đến mức này! Thật là làm cho người khác thán phục không ngớt!

Ngay cả chiếc điện thoại ý tưởng được chiếu trêи phim có công nghệ cao của tương lai, cũng chưa chắc đã đẹp như vậy!

Sắc mặt Văn thiếu gia chợt thay đổi, nhìn chiếc điện thoại này với vẻ sửng sốt.

“Cái này... là điện thoại của anh?”

Tần Lâm gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

“Không thể nào!”

Văn thiếu gia lập tức phủ quyết, vẻ mặt không tin nói.

“Tổng giám đốc Thân đã nói rằng thế giới chỉ có hai chiếc điện thoại này, nó không chỉ vô cùng đắt mà còn rất quan trọng, chiếc điện thoại này là đại diện cho tâm huyết của cả tập đoàn Long Vân”.

“Tổng giám đốc Thân đã nói sẽ tặng chiếc điện thoại này cho một nhân vật cực kỳ quan trọng, anh đừng nói vói tôi anh chính là nhân vật quan trọng đó đấy nhé?”

Tần Lâm cười nhạt: “Có quan trọng hay không tôi không biết, nhưng đúng là Thân Long Vân đã tặng chiếc điện thoại này cho tôi”.

“Anh nói nhảm!”, Văn thiếu gia vô cùng tức giận, lớn tiếng nói.

“Nói mà không biết ngượng, chắc chắn là anh ăn trộm! Anh đã ăn trộm thứ cơ mật nhất của tập đoàn Long Vân, lại còn dám lấy ra công khai, anh nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chạy thoát được sao?”

“Bảo vệ đâu! Mau đến đây, ở đây có người trộm đồ!”

Văn thiếu gia la lên, lập tức có bảy tám vệ sĩ chạy đến, bọn họ vừa chạy vừa rút vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.

Tô Văn Kỳ cau mày, đứng cạnh Tần Lâm với vẻ mặt lạnh lùng.

Những người khác cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trộm điện thoại? Hơn nữa còn trộm chiếc điện thoại quý giá như thế?

Nếu thật sự trộm thì chuyện này to rồi đây, tên nhãi này đã ăn không được còn phải nhả ra.

Hơn nữa, trộm chiếc điện thoại này thì có tác dụng gì chứ, nếu không được tổng giám đốc Thân Long Vân ủy quyền thì có trộm cũng chẳng sử dụng được, điện thoại di động công nghệ cao dẫn trước mười năm, không phải thứ mà người bình thường có thể sử dụng được?

Văn thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Tôi đoán chừng anh cũng không biết chiếc điện thoại này lợi hại đến thế đúng không, sau khi trộm mới nhận ra không bán được chứ gì? Vậy nên mới giữ lại dùng? Thật đáng tiếc, anh lại gặp phải một người am hiểu như tôi!”

“Tôi đã từng thấy tổng giám đốc Thân lấy ra chiếc điện thoại này trước đây, chỉ là...”

Ngay lúc Văn thiếu gia đang thao thao bất tuyệt để đưa ra chứng cứ dạy dỗ Tần Lâm, từng bước vạch trần anh chính là tên trộm vặt.

Đột nhiên, ngón cái Tần Lâm ấn vào màn hình điện thoại.

Sau đó, dấu vân tay đã mở được khóa, điện thoại cũng được mở ra.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im lặng.

Dấu vân tay mở được khóa, còn gì để nói nữa chứ?

Đây là loại điện thoại đặc biệt do tập đoàn Long Vân phát triển, nếu không phải người trong nội bộ hoặc người được tặng riêng thì làm sao có thể mở khóa bằng vân tay được?

Giống như Văn thiếu gia đã nói, nếu thật sự ăn trộm, đừng nói là bán đi, cho dù có dùng cũng không được, không được ủy quyền thì căn bản sẽ không kϊƈɦ hoạt được.

Nhưng bây giờ Tần Lâm đã mở được khóa, điều đó chứng tỏ chiếc điện thoại này thuộc về anh, anh chính là người quan trọng mà Thân Long Vân tặng cho.

Sắc mặt Văn thiếu gia đột nhiên trở nên khó coi, không ngờ phét lâu như vậy, hóa ra Tần Lâm lại là người có lai lịch.

“Ha ha, xem ra anh và tổng giám đốc Thân có quan hệ cũng không tồi nhỉ, họ hàng à?”

Tần Lâm lắc đầu: “Cũng tính là bạn bè”.

Tần Lâm không nói quá nhiều, đối với loại người này thì không có gì để giải thích cả.

Văn thiếu gia phải chịu thua, cảm thấy có chút mất mặt, đặc biệt là khi đang đứng trước mặt Tô Văn Kỳ, thật sự vô cùng khó chịu.

Sau khi mọi người tán gẫu vài câu, Văn thiếu gia liền nói.

“Anh Tần làm kinh doanh à?”

Anh ta luôn muốn tìm hiểu xem Tần Lâm làm gì mà lại có thể được Thân Long Vân tặng điện thoại cho, chắc hẳn anh không phải là một nhân vật bình thường nhỉ?

Tần Lâm trả lời: “Tôi là bác sĩ”.

Vừa nghe đến hai chữ bác sĩ, đột nhiên tâm trạng của Văn thiếu gia trở nên tốt hơn.

“Thì ra là bác sĩ... ha ha, tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào đó”.

Nếu là bác sĩ thì quan hệ với Thân Long Vân cũng đã được lý giải rồi, rõ ràng anh đã chữa bệnh cho Thân Long Vân, sau đó được tổng giám đốc Thân tặng cho chiếc điện thoại này coi như lời cảm ơn.

Mặc dù chiếc điện thoại này hơi đắt tiền, nhưng mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thì lại khá bình thường.

Mặc dù công việc của một bác sĩ là chữa bệnh cứu người, nhưng nhiều bệnh nhân khi được chữa trị sẽ cảm thấy biết ơn và xem Tần Lâm như ân nhân cứu mạng.

Sự quan tâm này cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không được gọi là tình bạn, tặng một chiếc điện thoại quý giá tức là không muốn nợ ơn huệ của người ta mà thôi.

Còn tưởng rằng Tần Lâm là nhân vật lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi.

Nghe Văn thiếu gia nói như vậy, Tô Văn Kỳ bỗng có chút không vui.

“Văn thiếu gia, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh có thể qua đó kiếm bạn rồi đấy”.

Tô Văn Kỳ đã ra lệnh đuổi khách, tên này không còn được chào đón ở đây nữa, sao cứ phải ở đây sân si làm gì, thật khiến người khác bực mình.

Tô Văn Kỳ hận không thể nhanh chóng đuổi anh ta đi.

Văn thiếu gia cười nhạt: “Văn Kỳ, vội vàng đuổi anh đi như vậy, có chút không tốt lắm nhỉ? Nếu bạn cặp của em đã là bác sĩ, chắc hẳn y thuật phải giỏi lắm nhỉ?”

Tô Văn Kỳ nhíu mày: “Đương nhiên rồi, anh có bệnh cần khám à?”

Văn thiếu gia mỉm cười: “Anh không có bệnh, nhưng nếu y thuật của anh ta giỏi như thế, vừa hay thú cưng của anh có bệnh cần được khám”.

Nói xong, Văn thiếu gia liền nháy mắt với vệ sĩ.

Tên vệ sĩ lập tức hiểu ra, liền mang theo một con Rottweiler từ ngoài vào, chú chó có màu đen, cao hơn một mét rưỡi, nếu đứng lên thì phải cao hơn người, thân hình vô cùng to lớn.

Tên vệ sĩ dùng rất nhiều sức mới đưa được chú chó qua.

Trêи mặt Văn thiếu gia có chút giễu cợt, sau đó nói với Tần Lâm.

“Anh Tần, thế mạnh của anh là chữa bệnh gì, con chó này đã đến tuổi động ɖu͙ƈ, anh có thể giúp nó chữa được không?”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người liền phá lên cười, tuy có nhiều người nhịn để không bật cười, nhưng trêи mặt vẫn lộ ra vẻ thích thú.

Yêu cầu một bác sĩ chữa bệnh cho chó, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người làm bác sĩ sao?

Bác sĩ là bác sĩ, bác sĩ thú y là bác sĩ thú y, đây hoàn toàn là hai ngành khác nhau, làm sao Văn thiếu gia có thể không biết được chứ, đây là anh ta đang cố tình để làm cho Tần Lâm bẽ mặt.

Sắc mặt Tô Văn Kỳ hơi thay đổi, cau mày nói.

“Văn thiếu gia, anh quá đáng rồi đó!”

Văn thiếu gia bày ra vẻ mặt vô tội: “Quá đáng? Tại sao anh lại quá đáng rồi? Chẳng phải là bác sĩ sao, bác sĩ khám bệnh là chuyện thường mà, sao thế, không biết chữa bệnh cho chó à?”

Văn thiếu gia thở dài, bất lực lắc đầu.

“Haiz! Vậy thì nói sớm chứ, tôi cũng không biết y thuật anh lại không giỏi đến vậy, còn tưởng rằng anh cũng có thể khám bệnh cho chó, nếu đã như vậy thì tôi sẽ tìm một bác sĩ khác, y thuật của anh cũng không được còn gì!”
Bình Luận (0)
Comment