Y Võ Song Toàn

Chương 737

Thực ra có rất nhiều người không biết xe sang, đặc biệt là người nhà quê, họ biết Mercedes-Benz, BMW là xe tốt nhưng lại không biết dòng Rolls-Royce.

Nhưng cho dù là không biết thì con xe Rolls-Royce Cullina mà Tần Lâm lái vừa nhìn biết ngay không phải là xe thường, quá lớn, quá bá đạo.

Mặc dù ở trêи con đường đất gồ ghề, thậm chí còn có cống rãnh nhưng lái rất êm, giống như đi trêи đất bằng phẳng vậy.

Trước đây bọn họ cảm thấy con xe Prado của con trai nhà Lão Triệu rất đẹp, nhưng bây giờ xem ra con xe mà Tần Lâm lái còn tuyệt hơn, bọn họ còn không biết tên của nó là gì!

“Chụp hình chưa? Mau tra xem, là thương hiệu gì!”

“Không chụp được, xe đi nhanh quá, lao vút qua!

“Không biết là xe của thiếu gia nào, chúng ta nỗ lực cả một đời chắc cũng chẳng mua nổi cái bánh xe đâu nhỉ?”

“Đừng có mơ nữa, chắc chắn không có liên quan đến thôn của chúng ta”.

“……”

Lúc mọi người đang bàn tán thì nhìn thấy chiếc xe tiến thẳng vào trong cánh đồng bên cạnh, đến mảnh đất trồng dưa hấu của nhà Vương Đông Tuyết.

“Vãi nhái, sao chiếc xe này lại vào đất trồng dưa hấu chứ?”

“Ây dô, tôi xót cái bánh xe quá, đi vào cánh đồng không phải sẽ bị bẩn sao?”

“Chả thế à, chắc rửa xe cũng đắt lắm nhỉ?”

“Có khi nào là xe của nhà Lão Vương không?”

“……”

Dưới sự ngỡ ngàng sửng sốt của hàng xóm láng giềng, chiếc xe tiến vào trong cánh đồng, nhìn thấy con xe này, Triệu Kiến Hữu ngây người ra, mặc dù ông ta không biết đây là dòng xe gì, nhưng rất rõ ràng đắt hơn chiếc Prdado của con trai ông ta.

Tầm Lâm mở cửa xe rồi bước xuống, anh mở cốp ra rồi nói.

“Chú Vương, chú hài lòng không ạ?”

Vương Ái Dân cũng há hốc mồm, nhìn thấy chiếc xe hoàng tráng như vậy, ông cảm thấy chân tay mềm nhũn ra.

“Tiểu Tần, chiếc xe này đắt lắm nhỉ?”

Tần Lâm cười: “Cũng bình thường thôi ạ, chú lái thuận tiện là được, chú đến thử đi ạ”.

Nói xong Tần Lâm đưa chìa khóa cho Vương Ái Dân, đẩy ông lên trêи.

Vương Ái Dân lên xe rồi đạp ga, lượn vài vòng xung quanh, sau khi xuống xe vẻ mặt ông vô cùng kϊƈɦ động.

Ông vỗ vào cửa xe rồi nói: “Chiếc xe này tốt quá, thực sự rất chắc chắn, chú ngồi trong xe mà không cảm nhận được đang ở cánh đồng, bên trong thực sự rất sang trọng, xe mới mà không có mùi da”.

Vương Ái Dân cũng chưa từng lái xe sang, chỉ lái xe bốn bánh và máy cày, vì thế cũng không biết hình dung chiếc xe này như thế nào, tóm lại là rất tốt!

Vương Đông Tuyết mắt chữ A mồm chữ O, cô tưởng rằng cùng lắm Tần Lâm chỉ mua con Prado, cao cấp hơn thì là Landa Cruiser thôi.

Nhưng không ngờ rằng anh lại mua Rolls-Royce!

Mặc dù phụ nữ không hiểu nhiều về xe, nhưng cô cũng biết đây là Rolls-Royce!

“Anh Tần, chiếc xe này đắt lắm đúng không? Sao anh lại mua chiếc xe đắt như vậy chứ? Lẽ nào là thuê sao?”

Vương Đông Tuyết khẽ hỏi, mặc dù cô biết Tần Lâm có tiền nhưng cô cũng không ngờ rằng anh lại giàu có như vậy, mua Rolls-Royce mà làm như mua cải thảo vậy sao?

Người nhà quê như bọn họ mua máy cày cũng phải suy đi tính lại, Tần Lâm thì hay rồi, vung tiền mua luôn, sự việc chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Vương Ái Dân cười không ngậm được miệng: “Sau này bố lái con xe này đi bán dưa hấu, xem xem quản lý thành phố còn dám đuổi chúng ta đi nữa không!”

Vương Đông Tuyết bất lực lắc đầu, nếu bố thực sự lái con xe này đi bán dưa hấu, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật hot trêи mạng.

Lái xe Rolls-Royce đi bán dưa hấu, chắc ông ấy là người đầu tiên.

Cả nhà Triệu Kiến Hữu nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trêи gương mặt trở nên rất khó coi, đúng là khoe khoang quá đà, chỉ một con xe Prado thôi mà khiến bọn họ hãnh diện như vậy, kết quả nhà Lão Vương lái hẳn Rolls-Royce.

Mọi người mau chóng sắp xếp dưa hấu để mai mang đi bán.

Sau khi thu dọn xong, cả nhà Vương Đông Tuyết đi về, chuẩn bị cơm nước để cùng Tần Lâm ăn uống một bữa.

Vừa làm xong cơm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Vưng Ái Dân mở cửa ra, lập tức thấy sững sờ.

“Lão Triệu?”

Người đứng trước cửa là ba người nhà Triệu Kiến Hữu, bọn họ xách quà mặt mày niềm nở.

Người ta đã nhiệt tình niềm nở như thế, vợ chồng Vương Ái Dân cũng chẳng nói được gì nữa.

“Lão Triệu, anh đến là được rồi sao còn mang đồ đến chứ, khách sáo quá”.

Sau khi chào hỏi vài ba câu thì mời bọn họ vào trong nhà.

Mặc dù hôm nay có xảy ra xích mích ở cánh đồng, nhưng bây giờ dù gì họ cũng là khách.

Sau khi vào trong nhà, Triệu Kiến Hữu cười nói: “Ây dô, Lão Vương à, điều kiện nhà anh tốt thật đấy, nội thất trong nhà cao cấp hơn nhà tôi gấp mấy lần”.

Vương Ái Dân sững sờ, bụng nghĩ chẳng phải đều trang trí giống nhau sao, bọn họ đều được cấp nhà, bởi vì có quan hệ của Tần Lâm nên được căn vip, nội thất cao cấp, mỗi mét vuông tầm ba nghìn tệ, cũng khá đắt tiền.

Nếu so sánh với căn của Triệu Kiến Hữu, nhiều nhất là đồ gia dụng mua cao cấp hơn một chút thôi.

Hơn nữa mặc dù là Vương Đông Tuyết bỏ tiền mua, nhưng Vương Ái Dân và Từ Quyên đều là người tiết kiệm, đồ gia dụng cũng không đắt lắm, rõ ràng Triệu Kiến Hữu đang nịnh bợ, tiếp cận, xem ra là có chuyện muốn cầu xin giúp đỡ.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Triệu Kiến Hữu hàn huyên vài câu rồi hỏi.

“Con rể nhà anh cũng giỏi đấy nhỉ, cậu ấy làm công việc gì vậy?”

Tần Lâm đáp: “Tôi làm bác sĩ”.

Cả nhà Triệu Kiến Hữu sững sờ, tưởng Tần Lâm nhiều tiền như thế, chắc phải làm kinh doanh, ai ngờ lại là bác sĩ sao?

Bây giờ bác sĩ cũng kiếm được nhiều tiền như vậy ư?

Mọi người cho rằng bác sĩ ở tầng lớp phổ thông, cho dù là có danh tiếng, cùng lắm cũng chỉ là tiểu tư sản, chứ chẳng nghe nói ai làm bác sĩ mà trở thành đại gia được.

Có thể tùy ý mua xe Rolls-Royce chắc chắn phải là nhân vật vô cùng lắm tiền.

Mặc kệ người ta thế nào, Triệu Kiến Hữu cũng không hỏi kỹ, ông ta đi thẳng vào vấn đề.

“Lão Vương à, anh xem, con trai tôi gần đây gặp chút chuyện, dạo trước nó có chơi cổ phiếu hợp đồng tương lai, kết quả phải đền tiền, bây giờ chúng tôi phải đi vay mượn, thực sự có chút khó khăn, các anh có thể cho chúng tôi mượn chút tiền được không?"

Từ Quyên lập tức cau mày, biết ngay tên Lão Triệu này đến có mục đích, thì ra là muốn vay tiền.

Từ Quyên ra ký hiệu bằng mắt với Vương Ái Dân, trừng mắt nhìn, không cho ông đồng ý bừa bãi.

Vương Ái Dân cũng biết, ông nói: “Anh xem, nhà chúng tôi vừa dỡ bỏ, phải đi bán dưa hấu, điều kiện cũng bình thường thôi, làm gì có dư dả để cho anh vay mượn chứ”.

Triệu Kiến Hữu thấy không vui: “Sao nào, Lão Vương, định giấu diếm với tôi hả? Nhà anh mua hẳn xe Rolls-Royce mà không có tiền à? Không hợp lý lắm nhỉ!”

Đương nhiên ông ta biết khả năng kinh tế của Vương Ái Dân, ông ấy không có tiền nhưng Tần Lâm thì có, hỏi vay tiền ông ấy chính là gián tiếp hỏi vay tiền con rể ông.

Mục đích đến lần này của Triệu Kiến Hữu là để mượn tiền Tần Lâm, chỉ là hai người không có quan hệ gì, khó mở mồm nên phải nhờ Lão Vương.

Vương Ái Dân khó xử nói.

“Lão Triệu à, nhà chúng tôi thực sự không có tiền cho anh vay, hay là anh hỏi mượn người khác đi?”

Triệu Kiến Hữu cũng không nói gì, vắt chéo chân, châm điếu thuốc, nói với giọng kỳ quái.

“Ha ha, con người bây giờ có chút tiền là quên cội nguồn, bạn bè người thân, nói không quen biết là không quen biết, người cùng thôn quen nhau mấy chục năm, đừng nói là anh gặp khó khăn, cho dù chết đi thì ai quan tâm chứ? Được, coi như tốn công quen nhau, các người cứ bận việc, tôi đi”.

Nói xong Triệu Kiến Hữu đứng phắt dậy định rời đi.

Vương Ái Dân khó xử, ông ấy vội nói: “Này! Lão Triệu, sao lại nói thế, chúng ta là bạn bè với nhau, tôi không giúp người khác thì cũng phải giúp anh chứ!”

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment