Y Võ Song Toàn

Chương 759

Tầm mười mấy giây sau, điện thoại không ai nghe máy, tự động tắt.

Dương Cương thở dài một hơi, cười khẩy nói.

“Ra vẻ đúng không, cứ tiếp tục đi, tao còn tưởng mày là nhân vật quyền thế nào, kết quả chẳng gọi nổi một cuộc điện thoại, mày xem có ai bắt máy của mày không?”

Phó tổng giám đốc Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thực sự gọi điện cho Tề Hồng Long, vậy thì coi như là ông ta đắc tội với sếp của mình rồi.

Có điều tấm thẻ này là hàng thật, thứ nhất không ai dám làm giả loại thẻ này, Tề Hồng Long là nhân vật uy quyền như thế nào chứ, giả mạo ông ấy chẳng phải là muốn tìm đến cái chết sao?

Thứ hai, cũng không cần phải làm giả thẻ của Tề Hồng Long vì đây không phải là thẻ ngân hàng, cầm chiếc thẻ này chỉ đại diện tượng trưng cho thân phận mà thôi.

Cũng chẳng có ai nhặt được là dám sử dụng linh tinh, hơn nữa cho dù có quyền sử dụng thì cũng phải có người tin mới được chứ?

Ví dụ như Tần Lâm, chẳng ai biết anh, vì thế cho dù anh cầm thẻ thì người ta cũng cho rằng đây là đồ ăn cắp.

Nhưng phó tổng giám đốc Trần không dám nói, trong lòng rất hoài nghi, cũng không dám mạo phạm.

Nhỡ đâu là thật thì sao?

Nếu thực sự đắc tội với Tần Lâm, ông ta có giữ nổi cái chức phó tổng giám đốc này nữa được không?

Dương Cương lộ vẻ mặt chế giễu, con trai và vợ bị bắt nạt ở đây, ông ta nhất định phải lấy lại thể diện.

Lúc chuẩn bị dạy dỗ Tần Lâm một trận, đột nhiên điện thoại của anh reo lên, bên trêи hiển thị một dòng số lạ.

Dương Cương hừ lạnh lùng: “Mau nghe máy đi, nói không chừng có nhân vật quyền thế nào ra mặt giúp mày, ha ha”.

Giọng điệu của Dương Cương vô cùng kỳ quái, coi thường Tần Lâm, không có bản lĩnh thì nói phét làm gì chứ.

Tần Lâm nghe máy, nhấn nút rảnh tay.

“Alo, cậu Tần phải không? Tôi là Tề phu nhân!”

Tần Lâm cũng nhận ra, anh đáp: “Là tôi”.

“Cậu Tần, thực sự xin lỗi, chồng tôi đang ngủ, tôi thấy ông ấy không bắt máy nên gọi lại cho cậu, đây là số của tôi, có chuyện gì cậu tìm tôi cũng được!”

Hai vợ chồng Tề Hồng Long đều là người có sự nghiệp lớn mạnh, ai cũng có thể làm chủ và có quyền quyết định, vì thế tìm bà Tề cũng được.

Tần Lâm nói: “Được, tôi biết rồi”.

“Cậu Tần có gì căn dặn, cậu cứ nói”.

Tần Lâm nói: “Nghe nói ông bà có một nhân viên nuôi bò, tên là Dương Cương, lợi hại lắm đúng không?”

Bà Tề nghĩ một lúc: “Hình như đúng là có một người cung cấp như thế, nuôi trêи nghìn con bò thì phải, cũng không tồi, có chuyện gì với ông ta sao?”

Tần Lâm nói: “Ồ, cũng không có gì, tôi thấy ông ta rất hống hách, còn dẫn phó tổng giám đốc Trần của các người tới, muốn uy hϊế͙p͙ tôi”.

Giọng điệu của bà Tề lập tức thay đổi.

“Phó tổng giám đốc Trần? Cậu Tần, cậu bảo ông ta nghe máy đi!”

Giọng nói của bà Tề rất quen, trước đây bà ấy hay chửi mắng nhân viên ở công ty, hai vợ chồng người thì hiền hòa, người thì nghiêm khắc, vậy nên nhân viên cấp dưới như phó tổng giám Trần sợ bà Tề nhất.

Nhấn nút rảnh tay mọi người đều có thể nghe, phó tổng giám đốc Trần lập tức trở nên cung kính, hai tay đặt lên đùi, cúi người xuống, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn thể hiện dáng vẻ khiêm nhường và kính cẩn.

“Tề phu nhân, tôi là Tiểu Trần!”

Giọng nói của bà Tề trở nên vô cùng lạnh nhạt.

“Tiểu Trần, ông to gan đấy nhỉ, ngay cả Tần đại sư cũng dám đắc tội?”

Tiểu Trần sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, vội giải thích.

“Tề phu nhân, bà hiểu lầm rồi, tôi không hề bất kính với cậu Tần!”

Tề phu nhân hừ lạnh lùng: “Tên Dương Cương đó làm sao?”

Phó tổng giám Trần không dám giấu giếm, vội thành thực bẩm báo.

“Tên Dương Cương là nhà cung cấp, hôm nay nhà ông ta xảy ra chút mâu thuẫn, bảo tôi tới giúp vậy nên tôi mới đến xem xem”.

Bà Tề nói: “Hừ, tốt nhất ông nên biết giữ mình, đừng đắc tội với người không nên đắc tội, sau này không cần hợp tác với tên cung cấp họ Dương đó, không cho ông ta làm trong ngành này nữa, bảo ông ta giết ăn thịt hơn nghìn con bò đó đi”.

Mặt Dương Cương lập tức biến sắc: “Tề phu nhân! Tề phu nhân, xin bà giơ cao đánh khẽ!”

Chỉ đáng tiếc là vừa nói xong câu này, bà Tề đã tắt điện thoại.

Nhà Dương Cương nuôi hơn nghìn con bò sữa, mỗi con ba bốn mươi nghìn tệ, mỗi năm có thể cho rất nhiều sữa bò.

Nhưng bà Tề đã ra lệnh, ông ta sẽ không còn đường tiêu thụ bò sữa, những thương hiệu sữa bò khác cũng không dám hợp tác với ông ta nữa.

Nếu như thực sự bán thịt hơn nghìn con bò sữa này, cho dù là sống cũng sẽ lỗ trêи ba bốn mươi triệu tệ!

Ông ta còn vay ngân hàng không ít, nếu bán sạch bò sữa, vậy thì sẽ mất tất cả!

Sau khi tắt điện thoại, phó tổng giám đốc Trần cũng trở nên lạnh nhạt.

“Dương Cương, chuyện trong điện thoại ông cũng nghe rõ rồi, từ nay trở đi, tập đoàn Hồng Long chúng tôi ngừng hợp tác với ông, ông tự lo cho mình đi, nếu như cần xử lý đàn bò sữa đó, tôi có thể liên hệ giúp ông, lấy lại tiền vốn để trả khoản vay”.

Dương Cương sững sờ, tối sầm mặt mũi, bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã ngửa về sau.

Đang có công việc ngon lành, một năm thu nhập chục triệu tệ kết quả lại để mất như thế, chỉ bởi vì tấm thẻ và cuộc điện thoại đó của Tần Lâm.

Lý Lệ cũng đờ người ra, tiến lên phía trước, nói với vẻ mặt không phục.

“Chồng à! Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi, em không tin bọn họ có thể một tay che trời!”

Dương Cương lập tức phẫn nộ, quay người lại tát một phát.

Bốp!

“Con đàn bà ngu ngốc! Tao đánh chết mày!”

Ở cái ngành này, Tề Hồng Long đương nhiên có thể một tay che trời, đó là ông trùm trong ngành, tất cả những công ty sữa và sản phẩm từ sữa đều có liên quan đến ông ấy.

Một khi Tề Hồng Long muốn đối phó với ông ta, vậy thì ông ta sẽ không có đường phản kháng.

Đàn bò sữa này chỉ có thể bán với giá rẻ nhất, đúng như những gì phó tổng giám đốc Trần nói, cho ông ta cơ hội trả hết khoản nợ là may lắm rồi, những thứ khác đừng có nghĩ đến.

Dương Cương thực sự rất tức giận, tài sản của cải trong nhà lại bị người phụ nữ này phá hoại hết.

Lý Lệ bị đánh cũng thấy giận sôi máu.

Lúc nãy Tần Lâm tát bà ta một cái, gọi chồng đến để xả giận, kết quả lại bị chồng tát thêm một cái nữa, đúng là tức chết đi được!

“Tên họ Dương, anh dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh!”

Lý Lệ xông lên dùng móng tay cào vào cổ Dương Cương, lập tức vệt máu hiện ra, mặt ông ta biến sắc, chửi một câu rồi hai người lao vào đánh nhau.

Đứa con ngoan Dương Đại Vĩ đứng bên cạnh không biết làm gì.

Phó tổng giám đốc Trần cau mày lại, hừ lạnh lùng một tiếng.

“Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng làm mất thể diện ở đây, mau cút đi!”

Dương Cương không dám cãi lại lời của phó tổng giám đốc Trần, còn phải nhờ ông ta bán đàn bò sữa.

Không có sự đồng ý của phó tổng giám đốc Trần, không ai dám mua lại bò của Dương Cương.

Dù sao thì sẽ chẳng có ai vì một chút lợi ích nhỏ mà đắc tội với tập đoàn Hồng Long.

Dương Cương kéo tóc của Lý Lệ, ba người nhà họ nổi giận đùng đùng lao ra khỏi nhà Lâm Nguyệt Dao, nhìn dáng vẻ như thể chuẩn bị đi đánh nhau vậy.

Sau khi gia đình kỳ quái này rời đi, Lâm Nguyệt Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cạn lời không biết nói gì.

Quen Dương Đại Vĩ đúng là chuyện đen đủi nhất của cô.

“Anh họ, cái thẻ anh lấy đâu ra vậy, anh thực sự quen Tề Hồng Long sao?”

Tề Hồng Long cũng được coi là ông chủ của một doanh nghiệp lớn có tiếng, không ngờ rằng Tần Lâm lại quen biết rộng như thế?

Tần Lâm nói: “Anh từng chữa bệnh cho ông ấy, em giữ tấm thẻ này đi, sau này gặp chuyện rắc rối gì thì có thể dùng”.

Loại thẻ này thực sự chẳng có tác dụng gì đối với Tần Lâm, chi bằng cho Lâm Nguyệt Dao dùng để phòng thân đi.

Lâm Nguyệt Dao gật đầu: “Vậy được, cảm ơn anh nha”.

“À đúng rồi anh họ, anh có xem tivi không, chương trình của Tô Văn Kỳ, bạn anh hình như dừng phát sóng rồi, em khá thích xem, anh có thể hỏi xem có chuyện gì được không?”

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment