Y Võ Song Toàn

Chương 797

Vân Húc thích nhất là cảm giác này, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình đã nói trong điện thoại là muốn đè bẹp hai người này.Còn tưởng là nhân vật tai to mặt lớn nào, hóa ra là mấy đứa tôm tép, thế thì đơn giản quá?

Ngay sau đó, một người giám đốc đi nhanh đến, nói với Vân Húc.

“Xin lỗi Vân thiếu, tôi đến muộn, tôi không biết rằng cậu đến đây, giờ tôi sẽ sắp xếp lối VIP cho cậu đây”.

Vân Húc gật đầu, hất mặt kiêu căng đi cùng với giám đốc vào lối bên cạnh.

Tất cả các rạp của Disneyland đều có lối VIP, chỉ có một vài người có thẻ năm, hoặc những người có thân phận đặc biệt, tôn quý mới được đi lối này.

Vân Húc đi vào lối không một bóng người, trêи mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cũng cười tươi rói, nhìn đám người bên cạnh đang xếp hàng, trong lòng bọn họ thấy vô cùng sảng kɧօáϊ.

Đây chính là niềm vui của người có tiền! Nhìn bọn họ đi theo Vân thiếu được ăn sung mặc sướиɠ, còn Chu Điềm Điềm chỉ có thể xếp hàng cùng với tên họ Tần khố rách áo ôm.

“Điềm Điềm, không phải bạn trai cô tài giỏi lắm à, các người vừa mua túi, mua trang sức, còn ăn nhà hàng sang trọng, sao đi chơi công viên giải trí mà vẫn phải xếp hàng thế!”

Chu Điềm Điềm trợn mắt, tỏ ra chán ghét.

Tỏ vẻ cái gì chứ, chỉ là lối VIP thôi mà, bọn họ huênh hoang quá rồi đó?

Thấy bọn họ không nói gì, Vân Húc liền bật cười.

“Đừng làm khó người ta như thế, vé ở Disneyland đã đắt lắm rồi, hai người đi ít cũng phải một nghìn tệ đó. Đối với gia đình thông thường, một nghìn tệ không phải là một khoản chi phí nhỏ đâu”.

“Không chừng còn bằng nửa tháng lương của anh ta đó, mặc dù chúng ta có điều kiện nhưng cũng đừng chê cười người khác”.

Vân Húc tỏ ra vẻ nghiêm chỉnh, rõ ràng vừa rồi chính anh ta chế nhạo một lúc lâu, giờ lại bảo người khác đừng chê cười.

Nghe Vân Húc nói vậy, đôi lông mày của Tần Lâm nhíu lại.

“Anh tỏ vẻ vừa thôi”.

Tần Lâm đã nhẫn nhịn một lúc lâu, nhưng nghe thấy Vân Húc nói vậy lại không chịu nổi, đến công viên giải trí mà cũng phải đi lối VIP, có đến nỗi phải tỏ vẻ như thế không?

Với đức tính này, không ngờ anh ta có thể là cậu chủ của công viên giải trí Disneyland?

Vân Húc nhíu mày, sắc mặt lập tức không vui.

“Anh nói cái gì! Hỗn láo! Ai cho phép anh dám nói với tôi như vậy? Anh không biết đây là địa bàn của ai à!”

Vân Húc đã quen được nuông chiều từ nhỏ, những người khác toàn phải cung phụng, kinh trọng anh ta, làm gì có ai dám nói như vậy với anh ta chứ? Đúng là muốn chết mà!

Tần Lâm cười khinh bỉ: “Địa bàn của anh? Disneyland trở thành của nhà anh từ lúc nào vậy?”

Disneyland là của doanh nghiệp nước Mễ, nhà họ Vân chỉ là môt đại lý nho nhỏ mà thôi, bọn họ có quyền quản lý công viên giải trí này thật, nhưng không phải là chủ sở hữu.

Vân Húc chỉ là cậu ấm nhỏ nhoi mà lại kiêu căng như thế, đúng thật không nói nên lời.

Vân Húc bật cười khinh bỉ: “Nói nhảm, không phải của nhà tôi thì là của nhà anh chắc? Nói cho anh biết, anh lập tức xin lỗi cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo giám đốc đuổi hai người ra ngoài!”

Chu Điềm Điềm có chút không phục: “Tại sao lại đuổi chúng tôi ra ngoài? Chúng tôi đã trả tiền vé, xếp hàng bình thường, cho dù anh có là cậu chủ ở đây thì cũng không có tư cách đuổi chúng tôi ra ngoài!”

Vân Húc cười khinh bỉ: “Hãy nhìn xem tôi có tư cách này hay không!”

Nói xong, Vân Húc lấy điện thoại ra gọi cho người giám đốc vừa nãy.

“Bây giờ, lập tức đến chỗ tôi!”

Vài phút sau, người giám đốc kia đi đến: “Vân thiếu, cậu muốn dặn dò gì vậy?”

Vân Húc nói: “Tôi cực kỳ ngứa mắt hai người này, đuổi họ ra ngoài đi!”

“Chuyện này...”, người giám đốc khẽ sửng sốt, vô duyên vô cớ đuổi khách đi quả thực không đúng lắm, bọn họ cũng chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ.

Vân Húc thấy giám đốc hơi do dự thì cau mày: “Sao, lời tôi nói không có tác dụng à?”. Được copy tại || T R Ù M t r u y ệ n .C OM ||

Giám đốc bất lực, ai bảo người ta là cậu chủ ở đây chứ, lời của anh ta sao vô dụng được?

Giám đốc đi đến bên Tần Lâm và Chu Điềm Điềm và nói.

“Mời hai người rời khỏi đây”.

Chu Điềm Điềm nhíu mày: “Tại sao chứ, sao chúng tôi phải rời đi?”

Giám đốc nói: “Bởi vì hai người đã vi phạm quy định của công viên, chúng tôi có quyền đuổi hai người ra ngoài”.

Chu Điềm Điềm nói: “Chúng tôi đã vi phạm quy định gì?”

Giám đốc nói: “Hai người đã làm phiền những khách hàng khác, chúng tôi có quyền đuổi hai người ra ngoài”.

Chu Điềm Điềm tức đến mức nghiến tăng nghiến lợi: “Chúng tôi đã quấy rầy ai vậy? Là bọn họ đến làm phiền chúng tôi, chúng tôi còn không nói chuyện với bọn họ!”

Nếu như Dương Tuyết không chủ động đến nói chuyện, Chu Điềm Điềm cũng sẽ không để ý tới bọn họ.

Chính cô ta cứ đến bắt chuyện, còn cả Vân thiếu kia nữa, không nói chuyện với anh ta lại biến thành khinh thường anh ta, đúng là đồ thần kinh.

Giám đốc cười khinh bỉ: “Tôi tin trong lòng cô biết rõ mình đã đắc tội với ai, có một số chuyện chúng ta không nên nói rõ ra, giờ tôi bảo các người ra ngoài là vì muốn tốt cho các cô thôi”.

“Nếu các người dây dưa không chịu đi, chúng tôi sẽ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế, đến lúc đó các người sẽ bị mất mặt”.

Lúc này, mọi ánh mắt của khách hàng đều tập trung vào đây, lần đầu tiên có người bị đuổi ra khỏi công viên giải trí, thật là xấu hổ.

Đặc tội với cậu chủ quả không phải chuyện tốt lành gì.

Chu Điềm Điềm nghiến răng nghiến lợi, lúc này chỉ đành phải rời đi, thực là bức bối.

“Anh Tần, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác chơi”.

Nói xong, Chu Điềm Điềm đang định đi thì đột nhiên Tần Lâm kéo tay cô lại, mỉm cười nói.

“Đừng vội, người phải đi là bọn họ, sao chúng ta phải đi chứ?”

Chu Điềm Điềm sững sờ giây lát rồi cười khổ.

Bắt bọn họ đi?

Sao có thể chứ!

Người ta là cậu chủ của công viên Disneyland này, nhà họ Vân là quản lý của công viên này, sao bọn họ đi được chứ.

Vân Húc cũng bật cười khinh bỉ: “Bắt chúng tôi đi? Anh nghĩ anh là ai? Anh có tư cách này chắc?”

Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Có tư cách này hay không, chút nữa anh sẽ biết ngay thôi”.

Nói xong, Tần Lâm cầm điện thoại gọi cho Hà Niệm Anh.

Tút tút tút...

Cuộc gọi kết nối.

“Alo, tiểu sư huynh à, tôi là Hà Niệm Anh đây, tiểu sư huynh gọi cho tôi có gì căn dặn?”

Tần Lâm nói: “Disneyland có trong khu vực thuộc quyền quản lý của sư muội không?”

Hà Niệm Anh là nhà kinh doanh bất động sản nổi tiếng nhất nước, gần như tất cả những bất động sản có liên quan đều phải nghe theo chỉ thị của Hà Niệm Anh.

Cho dù không phải là sản nghiệp của Hà Niệm Anh cũng đều là đối tác của bà ấy.

Trước khi Liễu Thanh Thanh trở thành tỷ phú giàu nhất nước, Hà Niệm Anh luôn là tỷ phú giàu nhất, dù là thực lực hay địa vị đều rất lợi hại.

Hà Niệm Anh nói: “Disneyland ở Đông Hải á? Đúng vậy, nó xây dựng trêи đất nhà chúng tôi, thuộc quyền quản lý của chúng tôi”.

Tần Lâm gật đầu: “Được, thu mua cái Disneyland ở Đông Hải giúp tôi”.

Hà Niệm Anh gật đầu không do dự.

“Được, không thành vấn đề”.

Chỉ là một cái Disneyland mà thôi, trong mắt những người bình thường nó có thể khá đắt đỏ, nhưng trong mắt Hà Niệm Anh, nó chỉ là một dự án thông thường thôi.

Sau khi cúp máy, Vân Húc cười phá lên.

“Anh giả bộ làm gì vậy? Gọi điện cho tổng đài à? Còn bảo thu mua Disneyland nữa chứ, chém gió vừa thôi!”

“Anh có biểt cái công viên Disneyland này bao nhiêu tiền không? Vả lại cho dù anh có muốn mua cũng không có tư cách đó? Anh nghĩ nhà chúng tôi sẽ bán chắc...”.

Khi Vân Húc đang khua môi múa mép, điện thoại trong tay anh ta đột nhiên reo lên.

Vân Húc sững sờ, lông mày cau lại, cẩn thận nhận máy.

“Alo, Bố à? Sao vậy bố?”

Đầu dây bên kia chuyền đến một tiếng gầm lớn.

“Ranh con! Mày đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy! Nhà chúng ta xong đời rồi! Mày đắc tội với ai vậy!”
Bình Luận (0)
Comment