Y Võ Song Toàn

Chương 831

Hàn Tiểu Mỹ gọi vài món ăn, toàn là những món rẻ nhất như cà phê, salad, dù gì cô ta cũng không có đói.

Nhà hàng Michelin kiểu này mặc dù có chi phí đắt đỏ nhưng cô ta vẫn thường xuyên đến đây chụp ảnh, hội quý cô thỉnh thoảng cũng đến đây ăn chơi.

Chụp ảnh đăng Facebook để khoe khoang và quyến rũ đàn ông.

Cho nên Hàn Tiểu Mỹ rất quen thuộc với những món ăn ở nhà hàng Michelin, biết gọi món gì cho đầy bàn mà giá cả lại không đắt.

Nếu không, phải ngồi ở đây một mình, mà chỉ gọi một món thì có chút bủn xỉn.

Sau khi Hàn Tiểu Mỹ gọi xong, liền đưa thực đơn cho Tần Lâm.

Tần Lâm nghĩ một lúc cũng không muốn gọi gì, dù gì cũng chia đôi, thôi thì gọi như nhau đi.

Cũng không thể để Hàn Tiểu Mỹ ăn salad mà anh lại ăn tôm hùm được, như vậy sẽ không được hay cho lắm.

"Cho tôi một phần như cô ấy đi".

Hàn Tiểu Mỹ lập tức cười khinh bỉ, haha, đúng là biết giả vờ, không ăn nổi thì thôi đi, lại còn một phần như cô ta?

Chắc thấy cô ta gọi đồ rẻ nên Tần Lâm mới gọi một phần như thế, như vậy thì đến lúc thanh toán mới có đủ tiền để trả, đúng là mất mặt.

Trong cả bữa ăn, Tần Lâm cũng không nói gì, Hàn Tiểu Mỹ càng không có hứng thú với anh, chỉ nhắn tin trong nhóm.

"Gã này đúng là tên rẻ rách, diễn kịch như vậy chắc là muốn ngủ với tôi rồi, hoặc là muốn ăn chực, giả vờ là con nhà giàu mà không có kinh nghiệm, thật nực cười".

Lập tức có mấy chị em vào cười hùa theo.

"Ha ha, người ta cũng có kinh nghiệm đó chứ, thuê xe đắt tiền còn gì".

"Đúng đó, Rolls Royce Cullinan cơ mà, cũng phải ba đến năm nghìn tệ một ngày đấy nhỉ?"

"Ha ha, nếu không phải là xe đắt thì anh ta cũng không đến nỗi không dám để cái gì vào trong xe đâu, sợ làm bẩn nó đó?"

"Đúng đấy, nếu làm bẩn thì còn phải đền tiền nữa, loại xe cao cấp như vậy, một lần rửa nội thất bên trong cũng phải hơn nghìn tệ, đắt muốn chết đi được".

"Ha ha, rửa xe cũng chẳng có tiền mà rửa nữa là, bữa ăn của hai người hết bao nhiêu tiền đấy?"

Hàn Tiểu Mỹ nói: "Chắc tầm ba trăm rưỡi, trước đây chúng ta thường xuyên đến đây mà, tôi gọi combo như cũ thôi".

Thật ra là chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nhóm quý cô này đều thuộc làu những món ăn rẻ tiền này, sau đó đăng vào nhóm này để so sánh với món đắt nhất gọi là combo món ăn.

"Ha ha, ba trăm rưỡi cũng không rẻ đâu, gã này ăn một bữa hết hơn ba trăm mà không được món nào ngon chắc cũng tiếc của lắm đây".

Nghĩ cũng đúng, hơn ba trăm mà có chút rau, đồ ăn ngọt miễn phí và cà phê, thực sự là quá đắt.

Nhưng nhà hàng cao cấp chú trọng không gian và phục vụ, hơn nữa món salad này cũng không phải món đặc sắc của người ta.

"Ha ha, lát nữa thanh toán đừng hòng tôi thanh toán cho anh ta, đã nói là chia đôi rồi, tôi phải canh chừng anh ta, không cho anh ta chạy mất", bây giờ Hàn Tiểu Mỹ thực sự mất niềm tin vào Tần Lâm nên chẳng nể mặt anh chút nào, vừa mỉa mai vừa sỉ nhục Tần Lâm trong nhóm.

Bây giờ Tần Lâm đã bị coi là một gã rẻ rách lừa tiền lừa sắc trong nhóm, hơn nữa mọi người còn tưởng anh là trộm cắp nữa.

Sau đó Hàn Tiểu Mỹ nghịch điện thoại, chụp ảnh, nói chuyện trong nhóm, không hề nói chuyện với Tần Lâm, cũng không có hứng thú.

Thấy vậy, Tần Lâm liền cảm thấy rất vui, xem ra đối phương không thèm để ý anh, càng tốt, đỡ phải từ chối người ta.

Dù gì cũng là họ hàng của Mã Húc, từ chối thế nào thì cũng làm người ta tổn thương.

Hai người ngồi ăn vô cùng ngượng ngạo, trong nhóm thì bàn tán sôi nổi, đột nhiên có người nói.

"Tiểu Mỹ, dù gì cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau, cô để anh ta thanh toán đi".

"Đúng đó, sao phải chia đôi chứ, trai gái đi ăn cơm cùng nhau, con trai thanh toán là chuyện bình thường mà?"

"Đúng đấy, để anh ta thanh toán đi, tiết kiệm được ba trăm tệ, để tiền đó mà dùng vào việc khác có tốt hơn không?"

Hàn Tiểu Mỹ nghĩ một lát, cũng đúng, da mặt cô ta đã được rèn luyện từ lâu, còn dày hơn cả bức tường, dù gì sau này cũng không gặp lại nữa, thôi thì để Tần Lâm mời đi, được đồng nào hay đồng ấy, ba trăm tệ cũng là tiền mà.

"Anh Tần, tôi thấy trai gái đi ăn cơm cùng nhau thì nên để con trai thể hiện phong độ, tôi cho anh cơ hội để thanh toán đấy".

Tần Lâm ngây người: "Không phải chia đôi sao?"

Tần Lâm hỏi ngược lại đơn giản chỉ vì cảm thấy khó hiểu.

Anh cũng định mời đó, hơn nữa nhà hàng Michelin này anh mời được, nhưng ban đầu là Hàn Tiểu Mỹ nói chia đôi, lặp đi lặp lại nên Tần Lâm mới có chút khó hiểu.

Nhưng Hàn Tiểu Mỹ lại cảm thấy Tần Lâm sợ hãi, không muốn mời.

Trong lòng lại càng khinh thường anh, ba trăm tệ mà cũng không muốn mời, cũng keo kiệt quá đó, loại người như vậy mà cũng tự xưng là con nhà giàu ư, thật nực cười.

Nếu không phải cô ta hỏi trong nhóm thì thực sự đã bị lừa rồi, anh diễn nét quý tộc cũng giống đó.

"Được rồi, không cần anh nữa, tôi tự thanh toán".

Hàn Tiểu Mỹ lập tức đứng dậy đầy vẻ tức giận, gọi phục vụ, sau đó thanh toán phần ăn của mình.

Tần Lâm ngây người, anh vừa định nói để anh thanh toán, dù gì việc này đối với anh chỉ là việc nhỏ.

Đừng nói là mấy trăm tệ, mấy nghìn tệ cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng Hàn Tiểu Mỹ không cho anh cơ hội, lập tức rời khỏi.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Hàn Tiểu Mỹ vẫy một chiếc xe rồi lên xe luôn.

Mặc dù rất muốn ngồi chiếc Cullinan kia, nhưng nghĩ tới việc chiếc xe đó là do Tần Lâm đi thuê, cô ta mà lên chiếc xe đó, nhỡ gã rẻ rách kia động chân động tay với cô ta thì sao, thôi bỏ qua vậy.

Không thể vì chụp mấy bức ảnh mà bán đứng nhan sắc của mình được.

Hàn Tiểu Mỹ cảm thấy bản thân rất kiêu ngạo, lập tức lên xe.

Tần Lâm cũng bất đắc dĩ, xem ra lần xem mắt này thất bại rồi, nhưng lại rất đúng ý của anh.

Sau khi nói với Mã Húc một tiếng xong, Tần Lâm chuẩn bị trở về.

Trong nhóm chat ba người, Trương Minh cười nói.

"Lão Tần, cậu mà lại bị người ta từ chối sao? Đúng là tấu hài, tớ mà là con gái tớ cũng muốn lấy cậu đấy!"

Tần Lâm trợn tròn mắt: "Cậu đừng làm tớ buồn nôn, tớ cũng không đẹp trai, người ta không để ý tớ cũng là chuyện bình thường".

Nếu nói về ngoại hình thì Tần Lâm cũng được coi là tuấn tú, nhưng mỗi người có một gu riêng, người ta không thích thì anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Mã Húc cũng đành chịu, giới thiệu không thành công thì thôi vậy.

Một lát sau, Trương Minh đột nhiên nói: "Tớ có một buổi hẹn, cậu đi cùng tớ nhé, cậu nể mặt Mã Húc thì cũng phải nể mặt tớ chứ?"

Tần Lâm cười khổ: "Được rồi, để tớ đi cùng cậu".

Dù gì cùng bạn bè ăn cơm, Tần Lâm cũng không quan tâm ăn ở đâu, đi cùng Trương Minh nhỡ đâu lại có thể gặp được bạn hồi trước.

Mặc dù thân phận bây giờ của bọn họ không giống nhau nhưng Tần Lâm vẫn có thể hòa nhập với cuộc sống của bọn họ.

Trương Minh đột nhiên cười lớn: "Được đấy, chờ chút nữa tớ lái siêu xe qua đón cậu!"

Ba người trêu đùa nhau: "Chúng ta bây giờ mỗi người một chiếc Cullinan, giống như ông chủ lớn vậy, nhưng ông chủ thật sự lại lái chiếc Q7, đúng là hài hước".

"Ha ha ha..."

Tần Lâm cũng thấy buồn cười, hai người bọn họ vốn chỉ là người dân bình thường, Tần Lâm tặng bọn họ mỗi người một chiếc siêu xe, tài sản mấy trăm triệu, nháy mắt một cái hai người đã biến thành ông chủ lớn.

Trong ba người xe của Tần Lâm là khiêm tốn nhất, đúng là thú vị, đủ để thấy người giàu có thường rất khiêm tốn.

...

Sau khi Hàn Tiểu Mỹ trở về, tâm trạng không được tốt, nhưng cũng không oán trách Mã Húc, chỉ lướt điện thoại xem có mục tiêu mới nào không.

Đột nhiên trong đám bạn học có gửi một tin nhắn, nói hôm nay có buổi họp lớp, mắt Hàn Tiểu Mỹ đột nhiên phát sáng.

Họp lớp à, được đấy.

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment