Chương 187
Người dịch PrimeK tohabong
Chử Mộng Điệp sắc mặt hơi tái nhợt, không nói gì, chỉ cắn môi đỏ mọng.
Em họ, cuối cùng cũng gặp em. "Sau một khắc, nam tử trẻ tuổi phe phẩy quạt liếc mắt một cái liền thấy Chử Mộng Điệp, mở miệng.
Em họ???
Chử Mộng Điệp có chút không rõ.
Mà Hàn Nghiêm hơi thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ là thân thích của Chử Mộng Điệp? Tìm người thân? Nếu thật sự như thế, là chuyện tốt.
Em họ, ông nội em là Chử Hồng Phong, đúng không? "Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, chớp chớp mắt:" Mà ông nội anh là Chử Hồng Quang, anh là Chử Thiên Toại.
Chử Mộng Điệp sắc mặt đại biến!!!
Tiếp theo, Chử Mộng Điệp nóng nảy: "Mẹ tôi......
"Thím rất mạnh miệng, nhưng mà, rốt cuộc là họ hàng, giữ lại mạng của bà ấy, yên tâm đi. Từ thần sắc của em thì hiển nhiên di vật bà nội cháu để lại em đã lấy được rồi. Cho nên, Chử thị phù văn đâu? Giao ra đi!"
Không đợi Chử Mộng Điệp nói gì.
"Em họ, chúng ta là thân thích, vẫn là huyết mạch ba đời, rất thân, ngươi cần gì phải ép anh họ ta động thủ đâu chứ?"Chử Thiên Toại thở dài, tiếp tục nói: "Huống chi, « Chử thị phù văn » vốn là có cả phần của nhánh bên nhà anh, không phải sao?"
Nếu như ngươi thật sự là Chử gia, là...... là hẳn là có một phần của các anh. "Chử Mộng Điệp cắn hàm răng, nói:" Cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ...... sẽ...... cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!
Thứ nhất, ít nhất trước tiên phải xác định đối phương thật sự là người của Chử gia , cũng không thể ngươi nói phải là được.
Thứ hai, tạm thời "Chử thị phù văn" không ở trên tay cô, ở trên tay Tô Kiệt, cô chỉ là học thuộc mấy phương pháp chế tác mà mình hứng thú trong "Chử thị phù văn" mà thôi.
Cô đối với ân oán đời trước của Chử gia không rõ lắm, nhưng nếu đối phương thật sự là dòng chính Chử thị, đích xác có tư cách chia sẻ<>, dù sao<>là Chử thị lão tổ tông lưu lại.
Cô có thể đồng ý!
Nhưng, tất cả phải đợi đến khi Tô Kiệt trở về, người tâm phúc của cô là Tô Kiệt, cũng chỉ có Tô Kiệt trở về, mới có thể sao chép hoàn chỉnh "Chử thị phù văn" từ chỗ anh.
"Xem ra, ngươi đã đem Chử thị phù văn giao cho cái gì Tô Kiệt, đúng không?"Chử Thiên Toại nụ cười trên mặt, dần dần đạm mạc, trước khi tiến đến hắn đã điều tra một ít tin tức: "Đồ của Chử gia cũng không thể tùy tiện giao cho người khác, đây là đại kiêng kị, em họ a!!, đạo lý này, ngươi vì sao không hiểu?"
Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn Tô Kiệt kia.
Bởi vì gần đây Tô Kiệt ở Núi Côn Lôn gây ra động tĩnh cực lớn, mới khiến cho Chử gia, một trong tám thế lực lớn của Thủ Hộ Sơn, chú ý một chút.
Cũng chính bởi vì tùy ý chú ý Tô Kiệt, điều tra Tô Kiệt một chút, ngoài ý muốn biết Chử Mộng Điệp.
Ừ.
………..
Tô Kiệt không biết, bởi vì từ khi sống lại, giống như hiệu ứng cánh bướm, rất nhiều thứ thay đổi, như Chử gia, một trong tám thế lực bảo vệ núi Côn Lôn, cũng chính là dòng chính Chử Hồng Quang, ở kiếp trước, tìm tới Mộng Điệp và mẹ cô, đã là vài năm sau, mà kiếp này, hiện tại đã tìm tới.
Chử Thiên Toại cười lạnh, trong lúc nhất thời, không khí tựa hồ băng hàn, Chử Mộng Điệp theo bản năng lui về phía sau một bước.
Hàn Nghiêm ngưng giọng nói: "Chử công tử, nếu tất cả đều có liên quan đến Tô Kiệt, không bằng đợi hắn trở về rồi nói sau, hắn hiện tại là đệ tử Thiên Hư tông, các ngươi làm khó Chử Mộng Điệp, cũng không thể giải quyết vấn đề."
Kiến hôi” Nhưng mà, ngay sau đó, Chử Thiên Toại thân hình chợt lóe, giống như một trận sương khói, đứng ở trước người Hàn Nghiêm, ngưng giọng quát.
Quạt trong tay nhẹ nhàng vỗ một cái!
Phanh!
Hàn Nghiêm giống như trở thành người rơm.
Bay ngược ra ngoài, mấy chục mét.
Ngực, đỏ tươi một mảnh, xương sườn gãy lìa, cực kỳ tàn nhẫn.
Hàn Nghiêm là đại tông sư cảnh!!!
Ở trong tay Chử Thiên Toại, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được......
Trong quá trình bay ngược, trong đầu Hàn Nghiêm nổ tung hoảng sợ, đợi đến khi rơi xuống đất đã mặt không còn huyết sắc, mười vạn phần kinh sợ.
Thiên Hư Tông rất lợi hại sao? Năm đó khi Thiên Hư Tông bị đá ra khỏi Đồng Minh Thủ Hộ Giả, chật vật như chó! "Chử Thiên Toại nhìn lướt qua Hàn Nghiêm đang trọng thương, cực kỳ khinh thường:" Cũng dám dùng Thiên Hư Tông uy hiếp bản công tử?
Tiếp theo, hắn từ trong ngực móc ra một cái khăn lụa, nhẹ nhàng mà lau chùi máu tươi trên phiến quạt: " Máu tươi Con kiến hôi dính ở phiến quạt, luôn tản ra hương vị làm người ta ghê tởm!"
Hiệu trưởng... "Châu chấu vọt tới trước người Hàn Nghiêm, muốn đỡ Hàn Nghiêm dậy.
Đoạn thời gian gần đây, hiệu trưởng đối với mình rất quan tâm, thậm chí tự mình chỉ đạo võ đạo của mình, coi như mình nửa sư tôn, hắn rất tôn kính.
…….Châu chấu, không nên xúc động, nếu không, sẽ chết! "Hàn Nghiêm gắt gao nắm chặt tay Châu chấu.
Con...... "Châu chấu sắc mặt đỏ bừng.
Hàn Nghiêm gằn từng chữ: "Chử Mộng Điệp trước mắt sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, dù sao trong tay cô bé có thứ mà đối phương muốn..........."
Sư tôn, con...... Con hứa với sư tôn. "Châu chấu gắt gao nắm chặt tay, trong thâm tâm, càng khát vọng đối với thực lực võ đạo.
Tại sao phải thương tổn... người vô tội?! "Chử Mộng Điệp sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp có chút đỏ, nhìn chằm chằm Chử Thiên Toại, nước mắt đều lưu lại, sâu trong nội tâm là tức giận còn có một chút mờ mịt.
Tiếp theo, cô hướng Chử Thiên Toại nhào tới, giơ tay lên, vừa mới học được võ kỹ dĩ nhiên thi triển.
Nàng biết, chính mình không phải đối thủ của Chử Thiên Toại, chính mình thậm chí sẽ chết.
Nhưng, nhất định phải chiến!!!
Cô nhìn không được đám người hiệu trưởng bị mình liên lụy......
Cái đồ con kiến” Nhưng mà, Chử Mộng Điệp còn không có tới gần Chử Thiên Toại, Chử Thiên Toại nhàn nhạt phun ra bốn chữ.
Ngay lập tức.
Khí tức khủng bố áp bách Chử Mộng Điệp.