Chương 219
Người dịch PrimeK tohabong
Tô Kiệt không quá quen thuộc lộ tuyến, dù sao, hắn không phải người của Thủ hộ Sơn, mà Khương Lê rất quen thuộc, nơi thiên thạch rơi xuống, tên là Quỷ Vân sơn mạch, khoảng cách Thái U tông cũng không tính là quá xa.
Trên đường, hai người ít nhiều thi triển một ít thân pháp, tốc độ vẫn là rất nhanh.
Tô Kiệt ít nói, Khương Lê càng là không nói gì, thế cho nên, liên tiếp gần nửa ngày, hai người liền không có nói một câu.
Gần nửa ngày sau.
Thánh tử điện hạ, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không? "Khương Lê rốt cục mở miệng nói.
Được, gọi tôi là sư huynh là được. "Tô Kiệt lúc này mới nhìn thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo mà trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khương Lê có một tia mồ hôi, xem ra, cô nàng liên tục thi triển thâp pháp trong mấy tiếng, nguyên khí tiêu hao không nhỏ.
Tô Kiệt có chút xấu hổ, đúng vậy, không phải tất cả mọi người đều như mình, nguyên khí cùng huyết khí cực kỳ dồi dào.
Khương Lê có thể thi triển thân pháp mấy canh giờ đã là rất tốt rồi.
Hai người tìm một cây đại thụ, ở dưới tàng cây, Khương Lê đi nhặt củi, Tô Kiệt thì đi đến hồ nước phụ cận bắt mấy con cá.
Nhóm lửa, nướng cá, cộng thêm phong cảnh dãy núi độc đáo tại Thủ hộ sơn, cũng không tệ lắm.
Lúc nướng cá, hắn lấy ra một ít gia vị từ trong phù văn trữ vật của mình.
Dầu mỡ tí tách rơi xuống, cá nướng mùi thơm, khiến đôi mắt đẹp của Khương Lê khẽ động, nhịn không được hỏi một câu: "Thánh tử điện hạ vì sao lại biết ảo thuật?"
Đột nhiên biến ra gia vị, rất thần kỳ.
Trữ vật phù văn. "Tô Kiệt không có giấu diếm, dù sao, về sau cũng không thể ở trước mặt mọi người cũng không lấy đồ vật từ trong trữ vật phù văn ra! Như vậy thật mệt mỏi a!
Trữ vật phù văn sớm muộn có ngày bại lộ, lại nói, hắn còn chuẩn bị tìm thời gian đi buôn bán một ít phù văn, đổi tài nguyên võ đạo đây.
Nói ra cũng không sao.
Đôi mắt đẹp của Khương Lê hơi lóe lên, chấn kinh!
Phù văn trữ vật?
Cho dù là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô dục vô cầu nhưng cô nàng cũng rất khát vọng có cái trữ vật phù văn.
Như vậy quá thuận tiện.
Nhưng mà, Phù Văn Sư, tựa hồ đã biến mất thật lâu thật lâu rồi.
Chẳng lẽ, thánh tử điện hạ hay là phù văn sư?
Này. "Tô Kiệt đem cá nướng đưa cho Khương Lê.
Lúc ăn, cô nàng rất nội liễm, nhẹ nhàng cắn từng miếng từng chút một, rõ ràng rất mỹ vị, cô vẫn chú ý hình tượng.
Sư muội, thịt phải ăng từng miếng lớn "Tô Kiệt nhịn không được nói.
Sư huynh, anh là Phù Văn Sư sao? "Khương Lê cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Tô Kiệt gật đầu.
Khương Lê chấn kinh, nhìn chằm chằm Tô Kiệt: "Vậy phù văn trữ vật của anh......
"Tôi tự vẽ đấy."
Khương Lê trầm mặc, thật lâu sau......
Cô ấy đứng dậy.
Bắt đầu cởi quần áo!!!
…………………
Tô Kiệt sợ ngây người!
Đậu má, đậu má, đậu má, đây là làm cái gì?
Sư huynh, anh đừng hiểu lầm. "Ánh mắt và sắc mặt của Tô Kiệt khiến Khương Lê lập tức phản ánh lại điều gì đó, khuôn mặt trong trẻo, tinh xảo, xinh đẹp kia hơi đỏ lên, vội vàng nói.
Trong lúc nói chuyện, nàng đem váy dài trên người đã cởi ra, bất quá, bên trong còn có quần áo.
Khương Lê chỉ chỉ một cái áo ba lỗ mềm trên người mình, cởi áo ba lỗ xuống: "Sư huynh, muội muốn nhờ sư huynh giúp muội vẽ một cái phù văn trữ vật, đây là thù lao muội có thể lấy ra đối với huynh mà nói có lẽ có chút hữu dụng.
Thù lao gì, như công pháp, võ kỹ, tài nguyên võ đạo các loại, xin hỏi, Tô Kiệt cần sao???
Tô Kiệt là thánh tử điện hạ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bộ giáp mềm tơ tằm tổ truyền trên người mình có lẽ Tô Kiệt cần.
Khương Lê tiếp tục nói: "Bộ nhuyễn giáp tơ tằm này là kiểu nữ, sư huynh có thể mặc không được, nhưng sư huynh có thể cho Chử Mộng Điệp sư muội và Chúc Trì Linh sư muội mặc. Bộ nhuyễn giáp tơ tằm này dùng Thiên Tàm Ti ngàn năm và Vẫn Kim Ti dệt thành, trên đó còn có 49 đạo trận pháp, có năng lực phòng ngự rất mạnh, công kích dưới Thiên Tôn cảnh, nhuyễn giáp này có thể tuyệt đối phòng ngự.
Khương Lê đã cởi giáp mềm ra, đưa cho Tô Kiệt.
Tô Kiệt theo bản năng nhận lấy, còn có chút ấm áp.
Khương Lê mặc váy dài của mình vào, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Kiệt, có chút chờ mong, cô thật sự rất muốn có được phù văn trữ vật.
Sư muội, Mộng Điệp và Trì Linh tạm thời ở trong Thái U tông, rất an toàn, không dùng được cái này. "Tô Kiệt cười khổ nói, hơn nữa, cũng chỉ có một món a, cho ai trong các nàng, liền thẹn với người kia.
Tô Kiệt đem nhuyễn giáp một lần nữa đưa cho Khương Lê.
Đôi mắt đẹp của Khương Lê ảm đạm một chút.
Sư huynh đây là cự tuyệt.
Về phần phù văn trữ vật, ta vẽ cho muội là được, không thu phí, coi như tặng cho muội.
A? "Khương Lê sửng sốt, vội vàng lắc đầu:" Vậy...... Vậy sao được?
Tô Kiệt thừa nhận, nha đầu này, rất đáng yêu.
Tính cách, hắn rất tán thưởng.
Không lợi dụng người khác.
Có tấm lòng son.
Hiếm có.
Cũng chính bởi vì thưởng thức tính cách của Khương Lê, hơn nữa, phù văn trữ vật đối với hắn mà nói, cũng chỉ tùy tiện vẽ là được, tiện tay mà thôi, tặng một cái cho sư muội của mình, cũng không sao.
Coi như ngươi nợ ta một cái nhân tình. "Tô Kiệt cười nói, tâm thần vừa động, lấy phù bút cùng mực nước phù văn ra:" Đưa tay ra.
Khương Lê nhu thuận vươn bàn tay trắng nõn kia ra.
Tô Kiệt bắt đầu vẽ phù.