Chương 222
Người dịch PrimeK
Trong nháy mắt.
Toàn bộ vách núi chỉ còn lại hai người Tô Kiệt và Khương Lê, ngược lại cách xa ngàn mét hoặc là mấy ngàn mét, những người chạy tán kia, run rẩy không rời đi, mà là kinh sợ mười vạn phần nhìn về phía Tô Kiệt và Khương Lê, có kính sợ, có hiếu kỳ.
Đây không phải là dọn dẹp sao? Thoáng đãng hơn nhiều. "Tô Kiệt cười nói:" Sư muội, chúng ta đi lấy khối thiên thạch kia.
Sư huynh...... "Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khương Lê có một tia cười khổ, sư huynh cường thế làm cho nàng run lẩy bẩy, đáy lòng may mắn sư huynh là người của Thái U tông.
Hai người hướng về phía thiên thạch tới gần.
Rất nhanh, đã đến gần thiên thạch chừng 700 mét.
Lúc này, hào quang màu đỏ tía đã tiện tay có thể bắt, thật nồng đậm đến mức hóa thành chất lỏng.
Mỗi bước đi giống như một ngọn núi.
Lực đẩy khủng bố đang hoạt động.
……………..
Xung quanh chừng một ngàn võ đạo giả đến từ các thế lực lớn, trong lúc sợ hãi nhưng vẫn tò mò tản ra, từng người gắt gao nhìn chằm chằm Tô Kiệt cùng Khương Lê, tò mò, hai người này có thể tới gần thiên thạch kia sao?
Bọn họ ngược lại không có quá nhiều oán hận cảm xúc, dù sao, cường giả vi tôn.
Rất nhanh.
Hai người đến gần thiên thạch 600 mét.
Sư huynh, ngươi...... Huynh đi lấy thiên thạch đi, muội….muội….muội có chút chịu không nổi. "Khương Lê sắc mặt đỏ bừng, thanh âm nói chuyện đều đang run rẩy, nàng cảm giác kinh mạch của mình đều muốn xé rách, lực đẩy khủng bố làm cho nàng hô hấp khó khăn.
Lúc này mới gần 600 mét.
Còn sớm mà!
Được. "Tô Kiệt gật đầu.
Sư huynh, cẩn thận một chút. "Khương Lê nàng biết rõ sự khủng bố của thiên thạch màu tím kia.
Tô Kiệt tiếp tục bước chân.
500 mét.
400 mét.
300 mét.
……………….
Như giẫm trên đất bằng.
Tiểu tử kia, quá kinh khủng! "Xa xa, Từ bà bà bị thương thì thào tự nói.
Trước khi Tô Kiệt và Khương Lê chưa xuất hiện, cho dù là bà hay là đám người Phùng Cửu Lạc kia, đều thử tới gần thiên thạch, nhưng không làm được.
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ đều lui chỗ sơn cốc cách vẫn thạch 1000 mét để chuẩn bị thương nghị tập thể hợp lực tới gần vẫn thạch.
Chính bà mà nói, chỉ có thể tới chỗ cách thiên thạch 500, lại đi về phía trước thêm một bước, cũng khó.
Từ bà bà xem ra, có lẽ khối thiên thạch kia không ai có thể lấy được.
Nhưng nhìn bộ dáng Tô Kiệt......
Quả thực!
Cực hạn biến thái, cực hạn yêu nghiệt, trách không được dám cùng Khâu Tử Linh định ra ước hẹn một năm.
Rất nhanh.
Tô Kiệt dĩ nhiên đã tới gần thiên thạch trong vòng 100 mét.
Vẫn như trước đi đều đều.
"Thánh tử điện hạ căn bản không phải người." Khương Lê sắc mặt có chút hồng, cũng không biết là do lực đẩy trấn áp khi cách vẫn thạch 600 mét, hay là quá kích động.
Kế tiếp, trong vòng 100 mét, rất nhiều người nghĩ thầm, Tô Kiệt dù sao cũng phải bước chậm lại, dù sao cũng phải gian nan một chút, dù sao cũng phải khó xử một chút chứ?
Nhưng sự thật chính là......
Dưới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú, hắn ngay cả 100 mét cuối cùng cũng như giẫm trên đất bằng, không có tiết tấu biến hóa.
Đi tới trước mặt thiên thạch.
Nhặt thiên thạch lên.
Bắt tay vào tay, nóng rực, nóng rực đến hắn đều run rẩy, nếu như không phải Cửu Chuyển Tử Viêm Hỏa vận chuyển tới cực hạn bao vây lòng bàn tay, đại khái, bàn tay của hắn đã ở thời điểm đụng vào khối thiên thạch màu tím đỏ này, đã bị đốt cháy trở thành hư vô.
Quả thực đại khủng bố!!!
Ngoài ra, trọng lượng...
Một thiên thạch to bằng cái chậu rửa mặt, một tay cầm, lại...... Thậm chí đến 5 triệu cân, nặng không phù hợp lẽ thường, tương đương với một tòa núi nhỏ.
Thậm chí, hắn đưa một ít nguyên khí vào bên trong khối thiên thạch này, đều có chút không xuyên thấu được khối thiên thạch này.
Đây là chí bảo. "Tô Kiệt thì thào tự nói, ánh mắt sáng ngời.
Lấy được rồi, thánh tử điện hạ vô địch! "Khương Lê nắm chặt bàn tay nhỏ bé, kích động không thôi.
Rất nhanh, Tô Kiệt cầm thiên thạch, đi tới bên cạnh Khương Lê: "Chúng ta nên trở về.
Trên gương mặt lạnh lùng của Khương Lê nở một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, trong trẻo: "Sư huynh, chúc mừng!"
Tâm tình Tô Kiệt cũng không tệ, nha đầu này thật đúng là rất đáng yêu, tuy rằng cao lãnh, nhưng tấm lòng son sắt, hắn có thể cảm nhận được, nàng là phát ra từ nội tâm vì mình có được thiên thạch mà cao hứng.
Tuy nhiên.
……………….
Đúng vào khoảng khắc này.
Tô Kiệt theo bản năng ngẩng đầu.
Không chỉ có Tô Kiệt, còn có Khương Lê, còn có trọng thương Phùng Cửu Lạc đám người, còn có chung quanh những tu đạo võ giả chạy tán loạn, tất cả đều ngẩng đầu.
Đập vào mắt, giữa không trung, đột nhiên, thật giống như mặt gương rơi xuống đất, vỡ vụn. Sau đó, một chân, từ trong hư không bước ra. Lại tiếp theo, một đạo nhân ảnh từ trong hư không bước vào trong không trung Thủ Hộ Sơn.
Là một thanh niên, một thân hoa phục màu xanh tím, tay không tấc sắt, hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười bễ nghễ thiên hạ.
Hắn đạp không mà đi, khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đây là đi tới một võ vị diện bậc thấp sao? Nồng độ linh khí này, thật đúng là thấp làm cho người ta khó chịu.
Nói xong, hắn hướng phía dưới nhìn lướt qua.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người phía dưới đều bị dọa chết người.
Thời điểm ánh mắt đối phương xẹt qua, cái loại cảm giác này thật giống như là có mũi đao sắc bén, mũi kiếm để ở trên trái tim, sinh tử căn bản không phải mình khống chế.
Cái loại cảm giác này, giống như là con kiến hôi thấy được Thần Long, chỉ cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé.
Thật đúng là vị diện con kiến. "Thanh niên nhàn nhạt nói thầm, thanh âm như thiên âm bạo liệt bên tai mọi người.