Chương 224
Người dịch PrimeK tohabong
Hắn muốn phản kháng, nhưng, bi ai chính là, giờ phút này, hắn căn bản không cách nào thi triển được thân pháp, lại càng không cần nói sử dụng võ kỹ, miễn cưỡng tứ chi còn có thể động, phảng phất bị trấn áp thành bia ngắm sống.
Thực lực của đối phương, chí cường!!!
Đáng...... Đáng chết...... "Tô Kiệt cắn chặt răng, khẽ mắng một câu.
Khương Lê bên cạnh hắn, khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, đã trắng bệch, run rẩy tới cực điểm, đã trọng thương, đã đứng không vững.
Ta phải chết ở chỗ này sao? "Khương Lê tuyệt vọng nghĩ đến, nhưng...... Đáng tiếc, con đường võ đạo còn đang dài.
Khương Lê đang trong ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Grao...... "Tô Kiệt đem hết toàn lực, rống lên một tiếng. Kéo, kéo cô vào trong lòng mình, gắt gao ôm cô.
Hiện tại, Khương Lê cùng chính mình đều bị vây trong khí tức trấn áp của tên nam tử, trong tình huống không chạy được, dựa theo thực lực của nàng, sẽ chết!
Hắn gắt gao ôm Khương Lê vào trong ngực, vì nàng gánh vác tất cả lực trấn áp.
Đồng thời, khối thiên thạch kia cũng bị hắn đặt trên mặt đất, căn bản không để ý tới.
Sư... sư huynh... "Thân thể mềm mại của Khương Lê run rẩy, run rẩy, rúc vào trong ngực Tô Kiệt, rốt cục đã không còn lực trấn áp khiến cô gần như muốn hóa thành huyết vụ, nhưng cô có thể cảm nhận được xương ống chân trên người Tô Kiệt đang run rẩy, có thể cảm nhận được Tô Kiệt chịu đựng bao nhiêu, cô lo lắng, nước mắt không khống chế được.
Tô Kiệt còn đang thử động thủ.
Cho dù chết.
Cũng phải kháng cự.
Trở thành mục tiêu sống, không phải tính cách của hắn.
Tuy nhiên......
Thật sự, thật sự.. .., dưới sự áp bách của hơi thở đối phương, hắn miễn cưỡng giơ tay lên kéo Khương Lê, chính làbiên độ động tác lớn nhất hắn có thể làm được, không còn gì khác.
"Con kiến hôi nho nhỏ, ngược lại hiểu được thương hoa tiếc ngọc, có ý tứ, chỉ là, ngươi thật sự có thể gánh vác sao?"
Thất khiếu của Tô Kiệt bắt đầu rỉ máu!!!
Hắn điên cuồng vận chuyển nguyên khí, đan điền đều muốn bạo liệt vận chuyển.
Trên không, Khâu Tử Linh lẳng lặng đứng ở nơi đó, cao cao tại thượng, bễ nghễ phía dưới, tùy ý nhìn về phía Tô Kiệt, lãnh đạm cực kỳ, thì thào tự nói: "Ước hẹn một năm?
Sau đó.
"Tiểu tử, trước quỳ xuống đi, thiên thạch này, không phải ngươi có thể động vào, nhưng ngươi đã động vào, làm bẩn nó, con kiến hôi đê tiện, khí tức đều làm người ta buồn nôn." Thôi Dục đột nhiên lại tạo áp lực, hơn nữa, áp lực mạnh hơn gấp mấy lần.
Phốc!!!
Máu tươi trong miệng Tô Kiệt bắt đầu phun ra.
Căn bản không khống chế được.
Két két két......"Trong cơ thể xương ống chân đã không chỉ là tê dại, mà là đứt gãy, thậm chí, ngực xương sườn đều lòi cả ra.
Rất đáng sợ.
………………..
A a a... "Tô Kiệt thống khổ gào thét, sâu trong nội tâm là phẫn nộ cực hạn, muốn thiêu đốt hết thảy phẫn nộ.
Nhưng mà, thực lực tuyệt đối chênh lệch, có phẫn nộ thì thế nào?!
Tôi, Tô Kiệt, vẫn là nhỏ yếu!
Vẫn là nhỏ yếu a!
Quỳ xuống cho ta! "Thôi Dục quát.
Hắn có một chút ngoài ý muốn, khí tức của hắn đều đã tung ra đến bảy phần rồi, con kiến hôi này vậy mà còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, có chút ý tứ, còn liền không tin.
Trong lúc nhất thời, khí tức trực tiếp thúc đẩy tới đỉnh cao nhất, toàn diện hướng Tô Kiệt trấn áp mà đi.
Crac!!!
Thanh âm trong trẻo.
Là tiếng xương gãy.
Vai Tô Kiệt bắt đầu sụp đổ.
Đầu gối chân trái cũng gãy, khống chế không được, chân trái phải quỳ xuống.
Trong lúc đó, tay trái hắn chống đất.
Mạnh mẽ lấy tay chống đỡ, cũng không cho mình quỳ xuống!!!
Quỳ trước trời, đất, trước cha mẹ.
Không quỳ gối trước ai nữa.
Hắn giờ phút này, tay chống đất, đã là khom lưng, nửa khom người, dưới thân hắn còn có Khương Lê trốn ở trong lòng hắn.
Sư huynh, sư huynh...... Sư huynh...... "Trong thanh âm Khương Lê nghẹn ngào cùng khóc nức nở, còn có sợ hãi, nàng ngẩng đầu.
Tô Kiệt không khống chế được thất khiếu máu chảy, máu tươi kia tất cả đều chảy xuôi trên quần áo của cô, trên mặt còn có máu tanh.
Cô ôm chặt lấy Tô Kiệt, muốn giúp hắn, nhưng cái gì cũng không làm được.
Thật ra có chút cốt khí, ha ha...... Đáng tiếc, con kiến hôi cần cốt khí thì có ích lợi gì chứ? "Một lát sau, Thôi Dục Đạp Không đi tới trước người Tô Kiệt, không nhiễm một hạt bụi, giống như quý công tử cao quý, hắn nhàn nhạt cười nói.
Sau đó.
Thôi Dục một tay nâng lên, tùy ý vẫy một cái, thiên thạch bên cạnh Tô Kiệt rơi vào tay hắn.
Trên mặt Thôi Dục rõ ràng là kinh hỉ: "Không hổ là bảo bối tốt bản công tử truy tìm mấy tháng !
Bất quá, rất nhanh, hắn lại nhíu mày, ghét bỏ nói: "Bảo bối là bảo bối, đáng tiếc, bị một con kiến ghê tởm động vào, để lại khí tức con kiến hôi, xem ra tốn thời gian tẩy rửa một chút.
Thu hồi thiên thạch, Thôi Dục nhấc chân, hung hăng giẫm lên bàn tay đang chống trên mặt đất của Tô Kiệt.
Rắc....rắc......
Lực lượng quá khủng bố.
Một cước đi xuống, tay Tô Kiệt phát ra âm thanh xương nát, xương tay đều muốn trở thành bột phấn, máu tươi cùng với máu thịt, đều muốn bị giẫm nổ tung.
Mặt đất đều bị giẫm ra khe hở rạn nứt thật lớn.
Cơn đau cực hạn đánh úp lại, khuôn mặt Tô Kiệt dữ tợn tới cực điểm, cũng không giống như là mặt người, một đôi mắt là huyết sắc, màu đỏ tía, đều muốn phồng lên bạo liệt.
Tay không còn, hắn vẫn không có quỳ xuống, không có gục xuống, mà là dùng cánh tay không có bàn tay, chỉ còn lòi ra xương cổ tay chống xuống đất, nhìn vô cùng khủng bố!!!
"Tại sao lại không quỳ xuống?", Thôi Dục thở dài, không muốn chơi nữa, trong ánh mắt hiện lên một tia hung sắc, nhấc chân lên.
Một cước đá ra.
Đá về phía bụng Tô Kiệt.