Chương 235
Người dịch PrimeK tohabong
Hoàng gia Hoàng Xích, nàng có nghe nói, là một tên công tử phóng đãng, tuổi không lớn, đã có mấy chục thê thiếp, hơn nữa, nghe nói, người này rất tàn bạo...
Hơn nữa, nàng không muốn lập gia đình!!!
Nàng một lòng võ đạo, cũng không nghĩ tới chuyện lập gia đình.
"Lê nhi, Hoàng Xích tuy rằng không tính ưu tú, nhưng tốt xấu gì cũng làdòng chính Hoàng gia, con hiện tại đã là phế nhân, có thể gả ra ngoài đã là không tệ rồi, cũng không cần chọn, thế giới võ đạo, một khi võ đạo phế đi, ai..." Khương Thiên Diệu thở dài.
Huống chi, Hoàng gia cho rất nhiều!
Hoàng Xích vốn là một một tên sắc ma sắc.
Mà Khương Lê lại có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Thiên Tề thành.
Chỉ là, lúc trước là Hoàng Xích dám tơ tưởng đến Khương Lê? Đó đường đường là thánh nữ dự bị của Thái U Tông!!!
Nhưng trời có bất trắc phong vân, Khương Lê đột nhiên thành phế nhân?! Thậm chí còn rời khỏi Thái U Tông......
Cơ hội đã đến.
Hoàng Xích trong lòng lửa nóng, vì đạt được Khương Lê, hắn năn nỉ cha mẹ vốn rất cưng chiều hắn còn có gia gia, lấy ra số lượng kinh khủng tài nguyên võ đạo làm lễ hỏi.
Quả nhiên, Khương gia cự tuyệt không được.
Chị, chị cống hiến cho Khương gia một lần nữa đi. "Khương Mộc cũng mở miệng, ánh mắt phức tạp.
Tỷ tỷ đối với mình thật sự tốt, thậm chí, mình có hôm nay, cơ hồ tất cả đều là công lao của tỷ tỷ Khương Lê.
Tỷ tỷ Khương Lê tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với người nhà thật sự móc tim móc phổi, quả thật là tấm lòng son.
Đáng tiếc, thế giới võ đạo tàn khốc, không thích hợp với người có tính cách như tỷ tỷ, nhất là tỷ tỷ hiện tại trở thành phế nhân.
Lương tâm là gì???
Khương Mộc cảm thấy, đồ chơi này, có hay không đều không trọng yếu, trọng yếu là thực lực.
Hoàng gia cho lễ hỏi quá nhiều, một khi tới tay, hắn có thể dùng tới số tài nguyên võ đạo ia, lại tăng lên thực lực.
Con sẽ không đồng ý. "Khương Lê lắc đầu, tâm rất lạnh, cũng càng mờ mịt.
"Lê nhi, không nên không hiểu chuyện, không cho phép con cự tuyệt" Khương Thiên Diệu thản nhiên nói: "Mẹ con đã điên rồi, người điên, rất dễ chết, hoặc là chính mình không cẩn thận cũng sẽ chết.
Khương Lê mở to hai mắt nhìn.
Giống như lần đầu tiên biết cha mình.
"Cha......" Khương Lê thanh âm run rẩy: "Đem mẹ trả lại cho con, con mang theo nương rời khỏi Khương gia, vĩnh viễn cũng không trở lại!!! cầu xin cha! coi như con những năm này vì Khương gia cống hiến bồi thường! được không?"
Ngay sau đó, Khương Lê quỳ xuống.
Dập đầu thật mạnh.
Cha, xin người... "Khương Lê dập đầu một lần, trán trắng nõn đã chảy máu.
………………..
Bang bang bang......
m thanh rất lớn.
Khương Thiên Diệu ánh mắt phức tạp, nhưng, cuối cùng, ánh mắt vẫn là hóa thành lạnh như băng, xoay người bước đi: "Không có thương lượng, liền hôm nay, nếu như con không suy nghĩ cho tốt, có lẽ mmej con thật sự sẽ bởi vì điên, phân không rõ phương hướng, không cẩn thận rơi vào hồ nước chết đuối!"
Đối với Khương Thiên Diệu mà nói.
Con gái, có thể sinh rất nhiều rất nhiều.
Vợ??? có thể cưới nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Nữ nhi cũng tốt, thê tử cũng được, đều không trọng yếu bằng võ đạo của chính mình, ông ta có nhu cầu cấp bách một lượng tài nguyên võ đạo để đột phá, cảnh giới của ông ta bị kẹt quá lâu rồi.
Khương Lê quỳ gối trong đình, cho dù đám người Khương Thiên Diệu đi rồi, nàng vẫn dập đầu thật lâu thật lâu......
Cho đến khi kiệt sức, xụi lơ trên mặt đất.
Tuyệt vọng.
Thánh tử điện hạ, nếu như huynh ở đây...... "Khương Lê thì thào tự nói, trước mắt hiện ra ngày đó, ở Quỷ Vân sơn mạch, trong nháy mắt mình bị khí tức của Thôi Dục, người ngoại vực kia áp bách sắp hóa thành sương máu, thánh tử điện hạ bắt lấy tay mình, đưa mình dưới thân huynh ấy để bảo vệ mình, cho dù huynh ấy cũng không chịu nổi khí tức áp bách của Thôi Dục, dù là máu tươi của huynh ấy nương theo xương vụn từ trong miệng tràn ra chảy xuôi ở trên người của mình, trên mặt, dù là xương tay của huynh ấy đều bị trấn áp vỡ vụn, huynh ấy đều che chở cho mình.
Thánh tử điện hạ, huynh ở trong Phù Đồ cấm địa, có khỏe không? Hơn nửa năm trôi qua!
————————
————————
Phù Đồ cấm địa.
Cả người Tô Kiệt bị thương.
Nhưng, khí huyết tràn đầy.
Trong ánh mắt tinh quang bạo xạ.
Trước người hắn, là từng mảnh sát khí bị đánh tan.
Những sát linh nhân kia, toàn bộ bị hắn tiêu diệt.
Đương nhiên, cũng bởi vậy mà bị thương.
Nhưng mà, thật sảng khoái!!!
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, một bên khôi phục thương thế, một bên đột phá.
Thật lâu sau.
Oanh......
Khí huyết rít gào, khí tức chấn động.
Có thể phá Địa Tôn Cảnh.
Địa Tôn cảnh tầng một, tầng hai, thẳng đến Địa Tôn cảnh tầng ba, khí tức mới dừng lại.
"Sức mạnh thuần túy từ 5 triệu kg, tăng vọt tới khoảng 15 triệu kg, tăng gấp ba!!!" Tô Kiệt thần sắc hưng phấn.
Lần đột phá này, tích góp từng tí một, súc thế thật lâu thật lâu, hơn nữa đan điền chữa trị vân vân, xem như tích lũy lâu dài, một lần đột phá thật nhiều tiểu cảnh giới, lên hẳn một đại cảnh giới, thu hoạch quá lớn.
Dưới tám lần bạo huyết, lên tới 120 triệu kg sức mạnh. Dựa theo Cổ Chi Trát Ký ghi lại, 100 nghìn kg xem như 1 Thái Cổ lực, như vậy, mình hiện tại trong nháy mắt có thể bộc phát 1200 Thái Cổ lực.
Bình thường Thiên Tôn cảnh tầng 9 đỉnh phong, đại khái cũng chỉ có 800 Thái Cổ lực.
Hiện tại, sức chiến đấu cực hạn của mình.
Có lẽ đã vượt qua Thiên Tôn cảnh, còn vượt qua không ít.
Về phần tương đương với tầng thứ mấy của Đoạt Mệnh Cảnh, Tô Kiệt hiện tại cũng không xác định.
Giây tiếp theo.
Thân hình chợt lóe.
Hướng về cửa cấm chế Phù Đồ cấm địa mà đi.