Chương 4
Tránh ra. "Tô Kiệt chỉ nói hai chữ như vậy, tiếp theo, trực tiếp muốn rời đi.
Trung bá hoàn toàn nổi giận.
Cửu Diệp Thủ!!! "Trung bá giơ tay lên, cánh tay già nua như xương khô đột nhiên chấn động.
Phật quang nhàn nhạt thoáng hiện, thanh âm liên tiếp nổ vang từ trên cánh tay.
Sức mạnh khủng bố giống như nước lũ, cuối cùng rót vào trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc khí tức đạt đến cực đỉnh, bàn tay đẩy về phía trước, chính là phía sau bên trái khóa chặt nửa người trên của Tô Kiệt.
Oanh!
Trung bá là Võ Giả Cảnh tầng 7 đỉnh phong.
Mà Cửu Diệp Thủ này chính là một bộ võ kỹ hoàng phẩm hạ cấp, tuy rằng đẳng cấp võ kỹ không cao, nhưng ông ta thông qua mấy chục năm cố gắng, đã tu luyện đến trình độ tiểu thành, vẫn là có chút mạnh mẽ.
Trung bá có lòng tin một chiêu liền đả thương Tô Kiệt, ông ta cũng là có ý muốn giáo huấn Tô Kiệt một chút, người trẻ tuổi, không cho hắn một ít giáo huấn, quả thực không biết trời cao đất rộng!
Tuy nhiên.
Mắt thấy Cửu Diệp Thủ của Trung bá gần như muốn đánh vào bả vai phía sau bên trái Tô Kiệt, thậm chí, Hồ Kiếm Cầm ẩn nấp trong không gian cũng có chút muốn động thủ chặn lại.
Nhưng trong nháy mắt như vậy, Tô Kiệt lập tức quay đầu lại.
Đối mặt với Cửu Diệp Thủ của Trung bá!!!
Banh...... "Tô Kiệt cũng giơ tay lên, tay đối tay, tốc độ chuẩn xác nhanh đến cực hạn.
Sau đó.
Tô Kiệt vẫn không nhúc nhích.
Trung bá liên tục lui về phía sau, lui về phía sau một bước, sàn nhà dưới chân liền vỡ vụn, vết máu trên khóe miệng liền nồng đậm đến ba phần, thần sắc trên mặt già nua lại càng tái nhợt.
Đợi đến khi Trung bá dừng lại, cánh tay đánh ra Cửu Diệp Thủ đã gãy lìa lộ ra xương cổ tay trắng bệch!!! Rất khủng bố!
Thu tôi làm đồ đệ, ông xứng sao? "Trong không gian tĩnh mịch, Tô Kiệt nhìn về phía Trung bá, hỏi ngược lại một câu:" Tôi tên là Tô Kiệt, đích thật là một tán tu, Vu gia thành phố Tiên Nguyên muốn báo thù, có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào tôi cũng xin đợi.
Nói xong, rời đi.
Trung bá sững sờ ở đó, thật lâu không nói gì.
Vu Lâm Lâm đều bị dọa choáng váng, đáy lòng Vu Lâm Lâm, Trung bá chính là vô địch, cho dù thân phận Trung bá là người hầu, trên thực tế, cho dù là gia chủ của các gia tộc cao cấp khác ở thành phố Tiên Nguyên nhìn thấy Trung bá đều là tôn kính, muốn lôi kéo, có thể thấy được thực lực của Trung bá rất mạnh.
Kết quả.
Trước mắt......
Đầu óc Vu Lâm Lâm trống rỗng, ong ong nổ vang, sắc mặt trắng bệch.
Không biết qua bao lâu, Trung bá lau lau khóe miệng đầy máu tươi, nhìn về phía Vu Lâm Lâm: "Tiểu thư, chúng ta nhặt về một cái mạng, may mắn...... May mắn...... May mắn lúc tôi ra tay với hắn, chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, không có sát ý. Phàm là, tôi có một chút sát ý, hai người chúng ta hôm nay đều phải mất mạng ở chỗ này, tên này, yêu nghiệt, cực hạn yêu nghiệt!!"
Về phần báo thù cái gì?
Trước không nói Vu gia cũng không có thực lực, chính là có, dám sao?! Một vị võ đạo yêu nghiệt làm người ta sợ hãi, một khi báo thù không triệt để thành công, không có diệt cỏ tận gốc, hậu quả sẽ là cái gì?
Trong đại sảnh, nguyên một đám đều đang run rẩy, những người này đều là toàn bộ người có máu mặt tại Vân Châu, đều là những đại gia có số má, giờ phút này, lại nguyên một đám sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.
Rất nhanh, những người này, giống như điên gọi điện thoại, cho gia tộc của mình, yêu cầu đi điều tra tư liệu của Tô Kiệt, hạ quyết tâm, sau khi điều tra rõ ràng, phải cùng tất cả mọi người trong gia tộc hạ mệnh lệnh -- từ nay về sau, ở thành phố Vân Châu, có chọc giận Thiên Vương ông đây cũng không nên chọc tới một thanh niên tên là Tô Kiệt!!!!!!
————
Rời khỏi Phùng gia.
Công tử, thực lực của anh... "Mở miệng chính là Hồ Kiếm Cầm, cô có chút khiếp sợ.
Trung bá mặc dù trong mắt nàng là con kiến hôi, nhưng rốt cuộc cũng là Võ Giả Cảnh tầng bảy đỉnh phong, lại bị Tô Kiệt một chiêu đánh bại??!
Không thể tin được! Nếu như cô không nhìn lầm, cảnh giới võ đạo của Tô Kiệt không bằng Trung bá cao, nói cách khác, Tô Kiệt có thể vượt cấp chiến đấu?
Tô Kiệt chỉ cười cười, không giải thích thêm gì, sau đó, hắn cầm di động, suy nghĩ một chút, bấm số điện thoại.
Rất nhanh, đối phương nhận máy: "Anh là?
Giọng nữ thanh thúy dễ nghe.
Là Chúc Trì Linh.
Tô Kiệt.
Chúc Trì Linh có chút kinh ngạc: "Có chuyện gì sao?
Vay tiền. "Tô Kiệt nói thẳng.
Cô càng thêm kinh ngạc, vẫn hỏi: "Được, anh cần bao nhiêu?
Ừ, năm triệu đi.
Chúc Trì Linh tuy đã kinh ngạc tới cực điểm, nhưng gần như không chút do dự: "Gửi tài khoản cho tôi.
Cám ơn. "Tô Kiệt cười cúp điện thoại, sau đó, gửi tài khoản qua.
Tuy rằng, chuyển khoản 5 triệu đối với người bình thường mà nói, phỏng chừng rất khó vào sổ sách, thậm chí phải xét duyệt.
Nhưng đối với Chúc Trì Linh là đại tiểu thư dòng chính của Chúc gia mà nói, chuyện rất nhẹ nhàng.
Tài khoản vừa gửi qua, không đến mười giây, đã nhận được tin nhắn.
"Công tử, nếu thiếu tiền, chỗ tôi đây đừng nói là 5 triệu, dù 100 triệu cũng có ." Hồ Kiếm Cầm mở miệng nói.
Nếu tôi thích, hôm nay có thể kiếm được 300 triệu, 500 triệu. "Tô Kiệt cười cười.
Không nói thực lực võ đạo, cho dù là y thuật muốn xuất quỷ nhập thần muốn kiếm tiền, khó sao?
Vậy tại sao công tử......
"Đối với Chúc Trì Linh mà nói, 5 triệu tệ cũng chỉ là một con số, nhưng tôi mượn tiền của cô ấy, quan hệ sẽ thay đổi, cô ấy là chủ nợ của tôi. Vay tiền không phải mục đích, mà là để có chút quan hệ với cô ấy."
Anh rất thích cô ấy? "Hồ Kiếm Cầm có chút tò mò.
Đúng là rất thích. "Tô Kiệt cười nói:" Nên đi trung tâm thương mại một chuyến, đêm nay, sinh nhật châu chấu, mua quà cho cậu ta đi.
Nửa giờ sau, Tô Kiệt đến Vân Châu Palaza, Hồ Kiếm Cầm tự động ẩn nấp.
Vân Châu Plaza là trung tâm thương mại lớn nhất Vân Châu, kiêm cả nơi vui chơi ăn uống, mua sắm......
Tô Kiệt mới vừa đi tới quảng trường Vân Châu, còn chưa đi vào, đã nhìn thấy ba cô gái từ trong trung tâm thương mại đi ra.
Trong ba cô gái, một người trong đó học khoa tài chính năm nhất đại học Vân Châu, Tô Kiệt cũng ở lớp này.
Đối phương tên là Lưu Vũ Cầm, cũng rất xinh đẹp, đương nhiên, cũng chỉ là xinh đẹp thôi còn cách cấp bậc khuynh quốc khuynh thành của Trì Linh quá xa.
Lưu Vũ Cầm ở trong lớp rất được hâm mộ, nhiều bạn cùng khóa cũng đã tỏ tình với cô nhưng bị cô cự tuyệt.
Bên cạnh cô, còn có hai cô gái, trong đó một người cao không tới 160 cm, mặt tròn, hơi beo béo, đeo kính gọng đen, không xấu, ngược lại rất đáng yêu.
Mà người kia, Tô Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, giật mình thì thào tự nói: "Làm sao có thể? Làm sao có thể là cô ấy? Mộng...... Mộng...... Mộng...... Mộng Điệp?!
Cả người hắn run rẩy, cảm xúc cực độ không bình tĩnh!!!
Đối phương thân cao chừng 170+, giày trắng đế bằng, một bộ váy liền áo màu lam nhạt, trang điểm nhẹ, ngũ quan tinh xảo khảm ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực độ kinh diễm.
Dáng người nàng cũng rất đẹp, nhất là một đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp, rất hấp dẫn.
Đáng chú ý chính là, đôi giày trắng của nàng đã giặt có chút phai màu, váy liền áo màu lam tuy rằng sạch sẽ nhưng không mới, hiển nhiên, điều kiện kinh tế của nàng cũng không tốt.
Ngay lúc này.
Tô Kiệt? "Lưu Vũ Cầm cũng nhìn thấy Tô Kiệt, hơi bất ngờ.
“Bạn cùng học?” Tôn Viên Viên bên cạnh Lưu Vũ Cầm trêu ghẹo nói, Tôn Viên Viên chính là cô gái vóc dáng thấp bé, mặt tròn, đáng yêu kia, ở cùng ký túc xá với Lưu Vũ Cầm, cũng đều học tại khoa tài chính năm nhất nhưng khác lớp.
Ừ, hắn bình thường tương đối khiêm tốn, không nghĩ đụng nhau ở chỗ này.
Bộ dạng cũng được, nếu ăn mặc tử tế một chút, tuyệt đối là đẹp trai. "Tôn Viên Viên hì hì cười nói, tiếp theo, nháy mắt ra hiệu nói:" Quả nhiên, bất kỳ nam sinh nào, chỉ cần nhìn thấy Mộng Điệp của chúng ta, đều phải thất thần, nhìn ánh mắt của hắn, như sắp ăn thịt Mộng Điệp......
Mộng Điệp bên cạnh, vội vàng cúi đầu, sắc mặt có chút đỏ, ánh mắt Tô Kiệt quá nóng rực, một chút cũng không thu liễm, gắt gao nhìn chằm chằm mình, làm cho cô có chút khẩn trương, xấu hổ, cô dựa sát vào phía sau Lưu Vũ Cầm và Tôn Viên Viên.
Hít sâu một hơi, Tô Kiệt bước nhanh lên phía trước, đi tới trước người ba cô gái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp: "Cô...... Cô...... Cô...... Cô là Quý Mộng Điệp sao???
Thanh âm của hắn đều đang run rẩy.
Bạn học, muốn bắt chuyện? Bất quá, cậu nghĩ sai tên Mộng Điệp rồi, Mộng Điệp họ Chử! "Tôn Viên Viên mở miệng nói, đánh giá Tô Kiệt từ trên xuống dưới.
Tô Kiệt nhíu mày.
Chử Mộng Điệp? Không phải Quý Mộng Điệp? Không có khả năng, hắn tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nhận lầm!!!
Kiếp trước, chính mình bởi vì một cái cơ duyên xảo hợp, đi lên con đường võ đạo cùng y đạo, cơ hồ toàn bộ do Quý Mộng Điệp mang lại.
Kiếp trước, bởi vì mẫu thân sớm tử vong, bởi vì Trì Linh hương tiêu ngọc nát, tuy rằng vẫn như cũ gian nan sống sót, lại rời khỏi Vân Châu.
Hắn đi đến thành phố Ngọc Minh cách Vân Châu không tính là đặc biệt xa, nhà mẹ đẻ của mẹ hắn Hạ Xuân Hương ngay tại thành phố Ngọc Minh, hắn cũng không phải đi dựa dẫm vào ai nhưng rốt cuộc có một tia cảm giác thân thiết.
Ở thành phố Ngọc Minh, hắn làm việc trong một cửa hàng đồ cổ lớn nhất trên một con phố đồ cổ ở thành phố Ngọc Minh với mức lương rất thấp.
Quý Mộng Điệp làm công việc sửa chữa đồ cổ trong cửa hàng đồ cổ kia.
Cô ấy rất đẹp!!!
Là cô gái duy nhất Tô Kiệt từng gặp ở kiếp trước, dung mạo có thể miễn cưỡng địch nổi Trì Linh.
Bất quá, hắn tự mình hiểu, kiếp trước, hắn đối với nàng cũng không có ý muốn gì.
Công việc mệt chết đi được, rất khô khan, bởi vì tính cách của mình, hắn cũng hay bị quở trách khi làm việc tại tiệm đồ cổ.
Lúc ấy, tại tiệm đồ cổ, chỉ có Quý Mộng Điệp nói giúp hắn mấy câu khiến hắn nội tâm cảm kích.
Hắn dần dần cùng nàng trở thành bằng hữu, mới biết được, nàng cũng cùng số khổ, trong nhà điều kiện rất kém, thường xuyên không ăn cơm trưa, trong mắt chỉ có công việc, ít nói.
Mỗi tháng cô phải đưa hơn 70% tiền lương kiếm được cho gia đình, cha cô qua đời sớm, sức khỏe mẹ không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc đắt tiền.
Thật sự, rất giống Tô Kiệt!!!
Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, phảng phất hai người số khổ có đề tài chung.
Sau đó không lâu, hắn phát hiện Quý Mộng Điệp tựa hồ có chút thích mình.
Tô Kiệt rất mờ mịt, không dám tiếp nhận.
Một mặt, đáy lòng hắn vẫn mang bóng hình của Chúc Trì Linh!!! Tiếc nuối đến tận xương tủy vị hôn thê hương tiêu ngọc nát!
Mặt khác, hắn không muốn hại Quý Mộng Điệp, dù sao, hắn cửa nát nhà tan, cùng lắm chỉ giống như kéo dài hơi tàn sự sống, sao mà dám cưới vợ sinh con?!
Quý Mộng Điệp rất tốt, tuy rằng cô nghèo, gia cảnh cũng gian nan, nhưng trong sự tự ti của cô có lạc quan và kỳ vọng vào cuộc sống.
Sâu trong nội tâm của nàng có sắc thái phong phú, dung mạo của nàng càng khuynh nước khuynh thành.
Cô ấy có thể có một tương lai tốt đẹp.
Dứt khoát kiên quyết, Tô Kiệt quyết định rời khỏi Ngọc Minh, rời khỏi cửa hàng đồ cổ kia, cách Quý Mộng Điệp rất xa.
Ngày trước khi đi, Quý Mộng Điệp khóc rất dữ, Tô Kiệt nhớ rất rõ, cô nắm lấy cánh tay hắn, ánh mắt rất đỏ hoe, cô sẽ không biểu đạt gì, chỉ có lắc đầu thật mạnh, muốn giữ hắn lại.
Hắn cuối cùng nhẫn tâm rời đi, trước khi rời đi, Quý Mộng Điệp đem khối ngọc bội trên cổ mình lấy xuống, đưa cho hắn.
Mà khối ngọc bội kia, là chí bảo!!!
Sau đó, khối ngọc bội kia trong một cơ duyên cuối cùng không cẩn thận nhiễm máu tươi của hắn, trong đầu của hắn liền hiện ra bộ công pháp luyện khí《 Bất Diệt Huyền Hoàng Quyết 》 cùng một bộ y đạo thánh điển 《 Dược Vương Kinh 》.
Tô Kiệt kiếp trước, cuối cùng có thể đi lên con đường võ đạo cùng y đạo, có thể nói, chính là Quý Mộng Điệp tặng.
Sau đó, hắn tu luyện thành công, quay về Ngọc Minh, tìm kiếm nàng.
Nhưng, Quý Mộng Điệp đã biến mất!!!
Giống như chưa từng tồn tại qua người này, tìm thật lâu, không có bất kỳ dấu vết nào.
Nếu như nói, kiếp trước, Trì Linh là tiếc nuối, là ánh trăng sáng, là rung động.
Như vậy, Quý Mộng Điệp chính là nỗi nhớ nhung không thể tiêu tan.
Trùng sinh một đời, hắn có quá nhiều thứ muốn bù đắp, đương nhiên bao gồm Mộng Điệp, nhưng là, hắn có kế hoạch, hết thảy cái gì đến sẽ đến, không nên gấp gáp, cũng không cần suy nghĩ, tại Vân Châu liền gặp nàng?!
Sao cô ấy lại ở Vân Châu?
Sao cô ấy lại gọi Chử Mộng Điệp???
Chử Mộng Điệp ba chữ này, hắn biết a, như sấm bên tai, tại đại học Vân Châu , nàng là một trong 2 hoa khôi có vị trí gần với Trì Linh, mỹ nữ khuynh nước khuynh thành.
Cẩn thận hồi tưởng, kiếp trước, chính mình ngây ngốc một năm tại đại học Vân Châu cũng không tận mắt nhìn thấy Chử Mộng Điệp, chỉ nghe nói qua cái tên này.
Chẳng lẽ...... Giọng Tô Kiệt càng run rẩy: "Cô... Nhà cô ở đâu?
Chử Mộng Điệp rõ ràng có chút sợ hãi, đã cúi đầu.
Tô Kiệt, đủ rồi đấy! Lưu Vũ Cầm mở miệng, nhíu mày: "Anh dọa Mộng Điệp......
Mộng Điệp là bạn cùng phòng của cô, Mộng Điệp tuy rằng nghèo, nhưng không sa đọa, mà rất có lòng tự tôn, với dung mạo của Mộng Điệp, tìm một thiếu gia có khó khăn gì”
Nhưng nàng tình nguyện gặm bánh bao ăn mì gói, cũng không nói yêu đương, mà là nỗ lực học tập!!!
Năm nhất mới hai ba tháng, Mộng Điệp cũng đã là ủy viên học tập trong lớp, hơn nữa, sau giờ học mình còn học thêm một số tín chỉ
Mộng điệp như vậy khiến người ta kính nể, khiến người ta bị lây nhiễm sâu sắc.
Hôm nay, các nàng thật sự muốn túm Mộng Điệp đi dạo, dù sao học tập cũng phải có lúc, đây là lần đầu tiên Mộng Điệp ra khỏi đại học Vân Châu kể từ khi khai giảng tới nay.
Các nàng nghe nói Vân Châu Plaza rất náo nhiệt, liền tới đây, không nghĩ tới, trung tâm thương mại này rất đắt, tiêu phí đặc biệt cao.
Cho nên, ba nữ sinh đều không có mua gì, đi vào dạo một vòng, liền nhanh chóng đi ra, không nghĩ tới ở cửa, gặp được Tô Kiệt đang muốn đi vào Vân Châu Plaza.
"Tôi không có ác ý, nhà cô ở đâu?" Tô Kiệt hít sâu một hơi, mạnh mẽ bình tĩnh lại, hỏi.
Ngọc...... Ngọc Minh. " giọng nói của Chử Mộng Điệp rất nhỏ.
Tô Kiệt hơi thở trì trệ.
Quả nhiên!!!
Chử Mộng Điệp chính là Quý Mộng Điệp.
Tô Kiệt tự lẩm bẩm trong lòng: "Thì ra, kiếp trước, trước khi mình quen Mộng Điệp ở cửa hàng đồ cổ ở thành phố Ngọc Minh, cũng đã là bạn học đại học Vân Châu, chỉ là, lúc đó Mộng Điệp tên là Chử Mộng Điệp, mình chưa từng gặp cô ấy ở đại học, cho nên, cũng không rõ ràng lắm. Xem ra, sau đó vì nguyên nhân gì đó mà cô ấy đổi họ."
Cùng lúc đó, Chử Mộng Điệp len lén, cẩn thận nhìn Tô Kiệt: "Cha tôi họ Chử, nhưng, mẹ tôi họ Quý.
Nàng có chút kỳ quái nhìn bạn học của Vũ Cầm tại sao lại hỏi mình là Quý Mộng Điệp, họ Quý vừa khéo là họ mẹ mình.
"Cho nên, kiếp trước, Mộng Điệp học ở đại học Vân Châu, nhưng, bởi vì nguyên nhân nào đó, sớm rời khỏi đại học Vân Châu, về tới quê nhà ở Ngọc Minh, hơn nữa, đổi họ mẹ." Tô Kiệt dưới đáy lòng phán đoán, hắn nhìn chằm chằm Mộng Điệp, có chút thất thần.
Đúng lúc đó.
“Ai à, đây không phải là Chử Mộng Điệp sao? Có tiền đến nơi cao cấp như vậy sao? xem ra rất giàu có nha! Như vậy, không cần thiết xin học bổng gì đó, chị đây nói cho cô em biết, đừng có nghĩ đến việc được xét duyệt!"
Chử Mộng Điệp theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm.
Đã thấy, một cô gái thân toàn đồ hiệu, ăn mặc thời thượng, đang vẻ mặt đắc ý, nụ cười trào phúng, cô ta nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, sâu trong con ngươi là hưng phấn, giống như phát hiện chuyện gì ghê gớm.
Văn Văn sư tỷ, em...... Em không có, em chỉ đi dạo phố, em...... Em không mua gì cả. "Sắc mặt Chử Mộng Điệp lập tức tái nhợt, sốt ruột đến luống cuống tay.
Thái Văn Văn, năm thứ hai đại học Vân Châu, thành viên hội xét duyệt học bổng sinh viên, các sinh viên khoa lịch sử đều do cô ban đầu thẩm tra xét duyệt học bổng.
Mẹ Chử Mộng Điệp bệnh nặng, cha qua đời nhiều năm, hơn nữa thành tích ưu tú, các phương diện đều phù hợp xin học bổng......
Bất quá, Thái Văn Văn lại thấy Chử Mộng Điệp thế nào cũng khó chịu!!!
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân Thái Văn Văn là con gái nhà giàu, dáng dấp cũng xinh đẹp, cho tới nay đều là ngôi sao trong mắt mọi người, từ trước được gọi là hoa khôi khoa lịch sử, cho đến khi tân sinh viên khoa lịch sử Chử Mộng Điệp xuất hiện.
Hết thảy danh tiếng, hết thảy ánh hào quang đều bị Chử Mộng Điệp cướp đi!
Chử Mộng Điệp cho dù không ăn mặc sành điệu, cho dù không có quần áo đẹp, cho dù tự ti, cho dù ít nói, cho dù không am hiểu giao tiếp, nhưng bởi vì dung mạo tuyệt thế khuynh thành, vẫn dễ dàng trở thành hoa khôi khoa lịch sử.
Không chỉ có như thế, thậm chí ở toàn bộ đại học Vân Châu, Chử Mộng Điệp cùng Chúc Trì Linh nổi danh một trong hai đại tuyệt sắc hoa khôi của trường.
Thậm chí, khoa lịch sử có mấy con nhà đại gia nổi tiếng, lúc trước đang theo đuổi Thái Văn Văn, gần đây, mấy tên này cũng bắt đầu theo đuổi Chử Mộng Điệp, làm cho cô ghen tị tới cực điểm!
"Thái Văn Văn, điều kiện gia cảnh Mộng Điệp cũng như thành tích học tập cùng phẩm chất tất cả mọi người đều biết, chị là muốn làm trái với lương tâm sao?"
Thái Văn Văn lại muốn...... thật là quá vô sỉ!!!
Mộng Điệp thật sự rất cần học bổng, nếu như không có, thì đúng là khó càng thêm khó!
"Bác của tôi là Thái gia chủ có ít cổ phần tại Vân Châu Palaza, Vân Châu Palaza có đẳng cấp gì thì bổn tiểu thư rõ ràng nhất, cũng không phải là nơi mà một sinh viên sinh viên xin học bổng đi dạo.”
Thái Văn Văn tùy ý lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Chử Mộng Điệp, thuận tiện chụp mấy chữ đằng sau Vân Châu Plaza, đây là chứng cứ.
Chử Mộng Điệp sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô sẽ không bao nhiêu biểu đạt, chỉ có ủy khuất cùng cô đơn, đôi mắt đẹp có chút đỏ.
Lưu Vũ Cầm cùng Tôn Viên Viên tức giận, trực tiếp muốn mắng chửi người, mà Chử Mộng Điệp lại cẩn thận từng li từng tí túm Tôn Viên Viên cùng Lưu Vũ Cầm, để cho các cô không nên xúc động.
Chúng ta đi thôi. "Chử Mộng Điệp nhỏ giọng nói.
Không lấy được học bổng thì cùng lắm thì cô tiết kiệm, một ngày ăn một bữa cơm hoặc là tận dụng thời gian ngoài giờ học đến căn tin trường học rửa chén, bưng đồ, cô có thể kiên trì được.
Cô từng nghe nói Thái Văn Văn là người thành phố Vân Châu, trong nhà mở công ty, có tiền có thế, cô sợ hai người bạn cùng phòng bởi vì mình bị Thái Văn Văn nhớ mặt thậm chí trả thù.
Nhưng mà...... Lưu Vũ Cầm và Tôn Viên Viên tức giận cả người phát run, nhưng vẫn cố cầu xin Chử Mộng Điệp.
Còn muốn xin học bổng nữa hả, đừng mơ! có bản sư tỷ ở đây, quên cái chuyện đó đi!"
Một bên, Tô Kiệt lẳng lặng nhìn, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong con ngươi là vẻ lạnh lẽo!!!
Lửa giận!
Còn có chút áy náy!
Nếu như vừa rồi mình không phải ngăn cản 3 người Chử Mộng Điệp, các cô hẳn là đã rời khỏi Vân Châu Plaza, sẽ không bị sư tỷ Thái Văn Văn này gặp, lại càng không bị làm khó dễ.
Kiếp trước, chính mình không có tới Vân Châu Plaza, Chử Mộng Điệp ba nữ hẳn là cũng không có gặp được Thái Văn Văn. Nói cho cùng, tình huống trước mắt, là do mình mang đến.
Hắn biết rất rõ học bổng có ý nghĩa như thế nào đối với Mộng Điệp, hít sâu một hơi, Tô Kiệt ngẩng đầu, đi về phía Thái Văn Văn.
Anh muốn làm gì? Anh là ai? "Thái Văn Văn không khỏi khẩn trương.
Bởi vì, lúc Tô Kiệt đi về phía cô, nhất là ánh mắt bình tĩnh của Tô Kiệt, khiến cô có loại trực giác rất không tốt.
Vừa mắng cô vừa lùi ra sau
Ba cô gái Chử Mộng Điệp đang định rời đi theo bản năng nhìn về phía Tô Kiệt.
Sau một khắc, không ai nghĩ tới chính là, Tô Kiệt đi tới trước người Thái Văn Văn, không nói một câu, một cái tát tát thẳng vào mặt Thái Văn Văn, rất vang, chói tai vang.
Cái tát này quá mạnh.
Thái Văn Văn nửa mặt đều sưng lên, miệng đầy máu, đau đớn che mặt, gào lên: "Mày dám...... Mày dám đánh tao? Đồ khốn, mày xong đời rồi! Mày..... Mày biết tao là ai không? Mày biết Thái gia ở Vân Châu không?!" A! Mày sẽ hối hận, tao cam đoan!
Thái Văn Văn oán độc cực kỳ!
Tô Kiệt lại gần một bước, cả người tản ra khí tức rét lạnh.
Mày...... Mày muốn làm gì?!
Tô Kiệt không làm gì, chỉ cầm lấy di động trong tay cô, đưa tới trước mắt cô: "Mở khóa.
Tên khốn, mày đừng...... "Thái Văn Văn theo bản năng muốn nói" Đừng mơ ", nhưng điều khiến người ta kinh hãi là còn chưa nói xong......
Bốp!!! "Tô Kiệt lại tát.
Lần này, cả người Thái Văn Văn đều bị đánh ngã xuống đất, xương mặt gần như bị gãy, vô cùng thê thảm, cô đau đến run rẩy: "Tôi... Tôi mở khóa, tôi mở khóa, đừng đánh... Đánh tôi."
Thái Văn Văn mở khóa điện thoại di động của mình, sau đó oán độc mà lại sợ hãi đưa cho Tô Kiệt, Tô Kiệt mở điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm được "bác cả" trong danh bạ, bấm số điện thoại.
Bíp bíp.....
Rất nhanh.
Văn Văn à! Chuyện gì? "Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói của một người trung niên.
Hắn là Thái Thủ Huấn, gia chủ của Thái gia ở Vân Châu.
Toàn bộ thượng tầng ở Vân Châu đều đột nhiên trong lúc đó nhận được một tin tức: Phùng gia hôm nay tổ chức tiệc rượu đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa -- một thanh niên tên là Tô Kiệt, đơn thương độc mã đi tới Phùng gia, trước mặt Phùng gia chủ cùng tất cả người Phùng gia, đánh chết Phùng Triết, hậu duệ dòng chính của Phùng gia! Thậm chí, đối phương nhẹ nhàng đánh trọng thương võ đạo giả trong truyền thuyết, vệ sỹ của một đại tiểu thư!
Quả thực quá chấn động!!!
Hôm nay tiệc rượu Phùng gia, ông ta không đi, nhưng là một gia tộc đỉnh cấp cấp 2, là Thái gia chủ, thì ông ta sớm nhận được tin tức xảy ra tại tiệc rượu bên Phùng gia.
Ông ta vừa rồi đang ở trong biệt thự của mình họp, dặn dò mấy nhân vật trọng yếu tại Thái gia – ngay lập tức điều tra cặn kẽ tất cả tư liệu của một người trẻ tuổi tên là Tô Kiệt, hơn nữa, yêu cầu tất cả người Thái gia, nhớ kỹ không được trêu chọc Tô Kiệt!!!
Cuộc họp kết thúc, Thái Thủ Huấn thoáng an tâm, đang uống trà.
Sau đó liền nhận được điện thoại của cháu gái Thái Văn Văn, nghĩ thầm, trùng hợp, đang muốn gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở cô không nên trêu chọc một người trẻ tuổi tên là Tô Kiệt.
Tôi là Tô Kiệt! "Tô Kiệt mở miệng nói.
Choang"một tiếng, chén trà trong tay Thái Thủ Huấn trực tiếp rơi xuống đất, bối rối, trong lúc nhất thời, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết nói gì:" Không phải Văn Văn? Tô...... Tô...... Tô...... Tô...... Tô Kiệt? Anh là Tô công tử hôm nay đi tiệc rượu Phùng gia?
Tin tức của ông rất nhạy bén đấy.
Tô...... Tô công tử, anh tìm tôi có chuyện gì không? "Thái Thủ Huấn vô cùng khẩn trương.