Chương 40
Người dịch PrimeK tohabong
Tô công tử, là...... Là tên khốn này chọc tới anh sao? "Từ Chấn Sinh tóc tai rối bù, giọng nói run rẩy, tâm tư muốn chết cũng có.
Lần trước, đi theo Phùng Quý trêu chọc tới Tô Kiệt, nếu không là chính mình thái độ tốt, đều quỳ xuống, thậm chí còn xuất ra 500 triệu, làm không tốt có khi chết tại chỗ.
Mỗi lần nghĩ đến Tô Kiệt đều sợ hãi ăn không ngon ngủ không yên, đáy lòng đều thề, dù cho về sau chết, cũng tuyệt đối tuyệt đối không nên trêu chọc đến Tô Kiệt.
Khá lắm, ông ta không có trêu chọc tới, nhưng mẹ nó, cháu trai của bà vợ mình trêu chọc tới a!
Tai bay vạ gió a!
Vừa rồi lúc hắn nhận được tin tức, thiếu chút nữa sợ tới ngất xỉu.
Cháu ông có chút lợi hại, hắn nói để Mộng Điệp ở cùng hắn cả đêm, ha ha...... "Tô Kiệt ôm Chử Mộng Điệp, nhìn về phía Từ Chấn Sinh, thản nhiên nói.
"Thằng khốn này!!!!!" Từ Chấn Sinh chỉ cảm thấy máu tươi xộc lên tận óc, quả tim chịu không nổi !
Nhìn bộ dáng Tô Kiệt ôm Chử Mộng Điệp, lại nhìn dung mạo tuyệt sắc khuynh thành của Chử Mộng Điệp, cũng rất xác định, Chử Mộng Điệp là của Tô Kiệt.
Lục Hạc, tên súc sinh này lại muốn chiếm người của Tô Kiệt, chán sống rồi chắc!
Từ Chấn Sinh bước nhanh vọt tới trước người, Lục Hạc, một tay xách cổ áo Lục Hạc quát: "Tên súc sinh này, con mẹ mày muốn chết thì chết đi, đừng kéo tao vào, tao đánh chết mày!"
Trong lúc rống giận, Từ Chấn Sinh có chút không khống chế được, tay kia nắm chặt nắm đấm, hung ác chào hỏi mặt Lục Hạc.
Bang bang bang......
Thật là bạo lực!!!
Hung ác!!
Chú…chú, con sai rồi, ô ô ô...... Đừng đánh con, a a a...... "Lục Hạc mặt đầy máu, đau đớn kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ.
Hà Phong ở một bên cũng cuộn mình trên mặt đất run rẩy, đều bị dọa đến tim gan muốn nổ tung, không ngừng dập đầu, dập đầu, lại dập đầu, phảng phất chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn.
"Được rồi, đừng ở chỗ này đánh chết người, mang về dạy dỗ lại là được, đúng rồi, từ hôm nay trở đi, đứa cháu gì đó của ông, cho dù không chết, tôi cũng hy vọng nửa đời sau nó cũng thê thảm, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy nó nữa, cụ thể làm như thế nào, tự mình suy nghĩ đi, tôi nghĩ, ông là một người thông minh, sẽ làm cho tôi hài lòng."
Dạ dạ dạ...... "Từ Chấn Sinh gật đầu thật mạnh, may quá, may quá, thực hù chết.
À, đúng rồi, giúp tôi một việc. "Tô Kiệt đột nhiên lại nói, vẫy vẫy tay.
"Xin anh cứ nói, tiểu nhân nhất định làm được!!!" Từ Chấn Sinh rất kích động, nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Kiệt, gần như muốn quỳ xuống.
Cậu ta là bạn học của tôi, ừ, cũng là bạn cùng phòng, sau đó...... Không nghe lời lắm, ha ha...... Cụ thể như thế nào thì châu chấu, cậu nói với chủ tịch Từ một chút. "Tô Kiệt chỉ chỉ Hà Phong xụi lơ trên mặt đất, lại bảo châu chấu tới.
Vốn vậy.
Bạn học.
Còn là bạn cùng phòng.
Nếu như Hà Phong không phải đặc biệt quá phận, hắn lười xử lý Hà Phong, đáng tiếc, Hà Phong thật sự là... Tìm đường chết a!!!
"Giữ cho hắn một mạng, những thứ khác tùy ý, dù sao sau này tôi cũng không muốn gặp lại hắn, cũng đừng để hắn có cơ hội trả thù tôi gì gì đó, tuy rằng tôi không thèm để ý, nhưng ngại phiền." Tô Kiệt nghĩ nghĩ, lại lải nhải thêm một câu.
Từ Chấn Sinh đã hoàn toàn hiểu được, ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua Hà Phong còn đang dập đầu, Tô công tử nói lưu Hà Phong một mạng, ý tứ kia chính là......
Hắn sẽ không để Tô công tử thất vọng.
Đúng rồi, còn có quản lý đại sảnh gì nữa, chủ tịch Từ cũng vất vả xử lý một chút đi, cũng không phải thứ tốt lành gì. "Tô Kiệt đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
Châu chấu, Lưu Vũ Cầm, Tôn Viên Viên, Chử Mộng Điệp đi theo bên người, Cổ Hiểu Hiểu do dự một chút, cũng đi theo.
Ra khỏi khách sạn Thiên Việt.
Bắt xe về đi. "Tô Kiệt cười nói.
Đêm nay thật xui xẻo. "Châu chấu mắng một câu:" Hà Phong đáng chết, ghê tởm cực độ!!!
Đoàn người, đón xe trở lại trường học, đã hơn 9 giờ tối.
Tô Kiệt đưa Chử Mộng Điệp đến dưới lầu ký túc xá.
Trước khi rời đi, Chử Mộng Điệp ngửa khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên, trong ánh mắt mang theo một chút chờ mong, nàng cố lấy dũng khí thật lớn, muốn... Muốn cùng Tô Kiệt hôn môi.
Được rồi, mau lên đi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi. "Tô Kiệt cũng rất xúc động, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Chử Mộng Điệp ngay trước mắt, có thể không muốn hôn lên sao? Nhưng, hắn có lý trí.
Nơi này là dưới lầu ký túc xá nữ sinh, không biết bao nhiêu người đứng ở bên cửa sổ ký túc xá nhìn, nếu hôn lên, lập tức lại lên topic trong đại học Vân Châu, đến lúc đó Trì Linh dỗ dành như thế nào?
Muốn trái ôm phải ấp, muốn làm một tên cặn bã đủ tư cách, cũng phải có sách lược. "Tô Kiệt thầm nghĩ.
Cơ hội hôn Mộng Điệp nhiều lắm, chờ sau này tìm một chỗ không có người, muốn hôn như thế nào thì hôn như thế đó, cần gì ở dưới lầu ký túc xá phách lối như thế sau đó chọc giận Hoạn thư siêu cấp chứ?
Trì Linh không phải Mộng Điệp, không phải dễ dỗ như vậy.
Tính cách hai cô gái không giống nhau.