Chương 87
Người dịch PrimeK tohabong
"Minh Thăng, Con mang theo Hoàng cung phụng cùng Từ cung phụng đi Vân Châu đại học một chuyến, lấy chọn lựa hạt giống làm cớ." Liễu Cửu Diễn ngưng giọng nói: "Một trong những mục đích là vì em trai con báo thù, mặt khác, làm rõ ràng tiểu tử kia đạt được kỳ ngộ rốt cuộc là cái gì? nhất định phải đoạt kỳ ngộ đó vào tay mình!"
Nói tới đây, Liễu Cửu Diễn có phần khẩn trương: "Nhất là tiểu tử kia thi triển võ kỹ thân pháp, trọng yếu nhất, nhất định phải lấy được!!! không thể có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!"
Vâng” Liễu Minh Thăng lớn tiếng nói, đáy lòng cũng rực lửa nóng, thực lực bản thân đã rất mạnh, nếu như lại có một ít kỳ ngộ thậm chí có một bộ đỉnh cấp võ kỹ thân pháp tu luyện một chút, trong khoảng thời gian ngắn tiến vào top 5 bảng Nhân Kiệt, cũng không phải là không có cơ hội đi? Nếu như mình trở thành top 5 trong bảng nhân kiệt có lẽ, xác suất truy cầu đến Nam Cung Cửu Tư sẽ lớn hơn rất nhiều...
"Minh Thăng, nhớ kỹ, trước khi giết chết tiểu tử kia, để cho hắn hưởng thụ được nhân thế thống khổ nhất về sau, hắn giết em trai con, không thể để hắn chết dễ dàng như vậy!" Liễu phu nhân vừa oán hận, khóc lóc nói:
Mẹ yên tâm!
"Được rồi, các ngươi đi đi, sáng ngày mốt xuất phát, dù sao các ngươi là lấy cớ chọn lựa hạt giống, phải cùng những thế lực khác chọn lựa hạt giống không còn nhiều thời gian đến Vân Châu đại học." Liễu Cửu Diễn khoát tay áo.
————
Đại học Vân Châu.
Sau khi Tô Kiệt đánh bại Tư Kình.
Lữ Ngọc Nghiên mang theo Tư Kình trọng thương rời khỏi Vân Châu đại học, hiển nhiên bỏ qua cơ hội đến Núi Côn Lôn, Tư Kình thương thế quá nghiêm trọng, dù là có thể bảo trụ tánh mạng, võ đạo cũng kém đi nhiều.
Về phần trả thù Tô Kiệt???
Bất kể là Tư Kình hay Lữ Ngọc Nghiên, đều không có ý nghĩ như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, ngay cả núi Côn Lôn cũng không gia nhập được, bọn họ lấy cái gì đi trả thù? Thực lực của Tô Kiệt, anh đi trả thù, là muốn chết sao?!
Đêm đó.
Bài post của đại học Vân Châu, từ số lượng bài post ban đầu hơn 68 triệu, cả đêm biến thành hơn 49 triệu, biến mất đều là những bài post trào phúng sau khi Tô Kiệt biến mất năm sáu ngày gần đây, tự mình xóa...
Ngoài trường học.
Tô Kiệt mang theo Chúc Trì Linh, Chử Mộng Điệp, Vân Tinh Dao, còn có Châu chấu, đi ăn xiên bẩn.
Châu chấu cũng gọi bạn gái Chu Mộng Huyên tới.
Tô Kiệt, tôi muốn tu võ! "Uống mấy chén rượu, tâm tình Châu chấu có chút kích động.
Tu võ cần thiên phú võ đạo, thiên phú võ đạo của cậu... "Tô Kiệt có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt Châu chấu ảm đạm hơn rất nhiều.
Bất quá, tôi có thể cho cậu hai bộ công pháp, dùng để trước dưỡng căn cốt, cậu cố gắng nỗ lực, thời gian lâu dài, có lẽ cậu có thể cảm nhận được khí cảm, đến lúc đó, tự nhiên có thể tu võ." Tô Kiệt lại nói.
Tô Kiệt, cho tôi một bộ. "Ánh mắt Châu chấu sáng lên.
Em cũng muốn tu võ. "Chúc Trì Linh uống một ngụm nước trà chanh, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Kiệt.
Vốn ban đầu, nàng không có hứng thú tu võ.
Nhưng hiện tại, trải qua lần này Tô Kiệt bế quan bốn năm ngày, mọi người bị sỉ nhục, nàng hiểu được, trong thế giới võ đạo, nếu như không thể trở thành tu giả võ đạo, lúc nào cũng đều sẽ gặp phải nguy hiểm!
Hơn nữa, nàng hiểu được, Tô Kiệt thiên phú võ đạo vô cùng tốt, tương lai, những người bên cạnh Tô Kiệt hết thảy đều là tu giả võ đạo .
Cô không muốn cản trở, càng không muốn có ngày hoàn toàn không nhìn thấy bóng lưng Tô Kiệt.
Chúc Trì Linh lại nhìn lướt qua Vân Tinh Dao, tuy rằng, Vân Tinh Dao trước mắt thoạt nhìn cùng Tô Kiệt cũng không có xác định quan hệ, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, sớm muộn có ngày...
Vân Tinh Dao là tu giả võ đạo, cô không muốn có ngày Vân Tinh Dao thay thế vị trí của mình.
Vị hôn phu của mình, nam nhân của mình, dựa vào cái gì tặng cho người khác?
Trì Linh, về võ đạo của em, rất phức tạp, dăm ba câu nói không rõ ràng. "Tô Kiệt trầm mặc một lát, nói.
Vấn đề của Trì Linh không phải là Võ Đạo.
Mà là tính mạng.
Kiếp trước, mặc dù Liễu Minh Phong gây áp lực cho Chúc gia, Chúc gia bức bách gả Trì Linh cho Liễu Minh Phong, Trì Linh thà chết không khuất phục, mỗi ngày sống ở trong áp lực cực lớn, tâm lực lao lực quá độ.
Nhưng dù là như thế, bình thường mà nói, cũng không thể trong thời gian ngắn Hương Tiêu Ngọc nát.
Hắn hoài nghi, bản thân Trì Linh có bệnh, là bệnh trí mạng.
Trọng sinh sau khi trở về, hắn cùng Trì Linh tiếp xúc rất nhiều, cũng len lén bắt mạch cho nàng thậm chí dùng một tia nguyên khí dò xét, cũng không có phát hiện Trì Linh có bệnh gì.
Lạ thật.
Hả? "Đôi mắt đẹp của Chúc Trì Linh chớp chớp......
Tô Kiệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trì Linh, Trì Linh có lẽ không phải bệnh, mà là thể chất đặc thù gì đó, mà hiện tại thực lực võ đạo của mình không đủ, không phán đoán được, hắn sẽ cố gắng tăng thực lực, sớm ngày phán đoán ra thể chất đặc thù của Trì Linh là gì, rồi tính tiếp.
Chúc Trì Linh gật đầu, sau đó nàng do dự một chút, lại nói: "Mộng Điệp có thể tu luyện võ đạo không?
Cô vừa hỏi, nhất thời, Tô Kiệt chấn kinh.
Chử Mộng Điệp cũng ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn về phía Chúc Trì Linh, Chúc Trì Linh lại gọi mình là Mộng Điệp? Còn muốn Tô Kiệt giúp mình tu luyện võ đạo? Không phải là ăn miếng trả miếng sao?
Trì Linh …..Chị .... Chử Mộng Điệp vô cùng kinh hỉ, thậm chí có một tia nghẹn ngào.
Hai ngày nay, cô đã biết Tô Kiệt và Chúc Trì Linh là quan hệ giữa vị hôn phu và vị hôn thê, cũng biết ở đáy lòng Tô Kiệt coi trọng Chúc Trì Linh hơn một chút, đáy lòng mất mát là khó tránh khỏi, cũng có một chút tự ti.
Đêm nay đi ăn, tâm tình cô không mấy vui vẻ, thậm chí đang suy nghĩ mình có nên rời khỏi hay không?