Ninh Vũ Phi không ngại ôm người đẹp nằm lâu hơn một chút, nhưng vì xấu hổ nên thôi đành quên đi.
"Thật mạo muội khi trực tiếp gọi cậu đến đây.
"
“Không sao, dù gì buổi chiều tôi cũng không có tiết học.
" Ninh Vũ Phi cười nói.
Tiêu Úc Tâm rất ngạc nhiên, chàng trai trước mặt chính là người mà ông nội cô nói rằng nhất định phải tạo mối quan hệ tốt, nhưng ngoại trừ việc đánh võ giỏi hơn người ra thì hình như trông anh cũng không có điểm gì đặc biệt.
Chẳng lẽ bởi vì anh là học trò của Lý thần y, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải quá kém cỏi hay sao, khác gì những cậu ấm đời thứ hai giàu có, dựa vào xuất thân mà kiếm sống ở chỗ này.
“Ừm, tối nay ông nội tôi muốn mời cậu đến nhà dùng bữa, ý cậu thế nào?" Tiêu Úc Tâm nói.
"Ăn cơm sao, ông nội của cậu là?"
Ninh Vũ Phi thực sự không quen biết, cũng chẳng phải thân quen gì với Tiêu Úc Tâm.
Cứ thế tới nhà làm khách hình như không được hay cho lắm.
Quên đi, cứ từ chối trước rồi tính.
"Ông nội tôi là trưởng lão nhà họ Tiêu, cũng chính là người từng được sư phụ Lý thần y của cậu cứu hồi còn nhỏ, cho nên! "
“Vậy sao, cậu đã mời thì tôi cũng không tiện từ chối, nhưng hôm nay tôi thực sự không rảnh, hay là để ngày khác được không?" Ninh Vũ Phi nói.
Tiêu Úc Tâm gật đầu đáp: "Cũng được, để hôm khác.
Cậu và tôi đánh với nhau một trận được chứ?"
"Đánh nhau?"
“So tài một chút, cậu đã đánh bại được Lý Trung Kiện, có đủ tư cách để chiến đấu cùng tôi.
" Sau đó Tiêu Úc Tâm lập tức bước lên sàn đấu.
Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi của mình: "Chuyện này không hay cho lắm đâu, cậu là con gái mà tôi lại là con trai.
".
||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||
"Cậu không nên coi thường con gái như thế, Vị Noãn và tôi là bạn bè, nếu hôm nay cậu không lên, tôi sẽ đi nói với cô ấy là cậu đang có ý đồ quấy rối tôi!"
Khi nói ra những lời này, trong mắt Tiêu Úc Tâm lóe lên một tia ranh mãnh.
“Này này, không đến mức phải thế chứ, tớ làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, nếu chẳng may bị thương thì sẽ không hay lắm đâu.
" Ninh Vũ Phi bất lực nói.
"Đừng nói nhảm nữa, lên đi, thắng rồi thì tôi chính là người của cậu!"
"Hả?"
Ninh Vũ Phi xua tay nói: "Quên đi quên đi, tôi không muốn có một ngày tới gốc rễ bản thân cũng không giữ nổi đâu.
"
“Là đàn ông thì phải mạnh dạn, mau lên!" Tiêu Úc Tâm nói.
Ninh Vũ Phi không còn cách nào khác đành phải đi lên, nhún vai bảo: “Tôi nói trước, đây chỉ là giao đấu học hỏi kinh nghiệm, mà đã là học hỏi tự nhiên không thể tránh việc tiếp xúc thân thể.
Cậu đừng có nói bị tôi lợi dụng đấy nhé!"
"Cậu nói nhảm nhiều quá đấy!"
Tiêu Úc Tâm bước vào tư thế chuẩn bị, chân vừa sải ra liền nâng lên quét ngang một cái.
Đừng nhìn đôi chân này vừa dài vừa thon thả, người không phòng bị trúng một đòn thì kết cục cuối cùng chỉ có là gãy xương.
Ninh Vũ Phi đúng lúc lùi về phía sau một bước, tránh khỏi cú quét bằng chân này.
Nhưng Tiêu Úc Tâm không đơn thuần chỉ muốn kiểm tra Ninh Vũ Phi, cô ấy liên tục áp sát cơ thể anh và tung quyền liên tục cả hai bên trái phải, thế tấn công còn vô cùng sắc bén.
Hơn nữa tốc độ ra đòn còn rất nhanh, nhịp độ ổn định, bước chân vững vàng, cả tấn công lẫn phòng thủ đều tốt, nhưng có một điểm trí mạng là sức lực chưa đủ.
Ninh Vũ Phi vẫn đút hai tay vào túi quần, liên tục né tránh, không để đối phương chạm vào mình một chút nào.
Hành động này càng khiến Tiêu Úc Tâm nóng nảy, bật người lên tung ra một cú đá xoáy.
"Cậu ta không tránh đi? Xong rồi, đòn này không thể thu về.
" Sắc mặt Tiêu Úc Tâm vô cùng căng thẳng.
Cú đá xoáy này của bản thân không phải chuyện đùa, mạnh đến mức có thể đá bay bao cát ra bên ngoài, nếu Ninh Vũ Phi không tránh thì nhất định sẽ bị thương.
Đáng tiếc là Tiêu Úc Tâm đã suy nghĩ quá nhiều, ngay khi chân cô ấy vừa tới gần thì Ninh Vũ Phi đã giơ tay chặn lại.
"Cái gì?"
Tiêu Úc Tâm ngạc nhiên, không ngờ Ninh Vũ Phi lại có thể chặn được đòn tấn công của cô ấy chỉ trong chớp mắt.
Cô ấy lập tức lùi về phía sau vài bước, tiếp tục dùng một đòn quét chân để tấn công.
Nhưng nó vẫn bị Ninh Vũ Phi trực tiếp giơ tay trái lên chặn lại, mọi sức mạnh của Tiêu Úc Tâm đều dễ dàng bị hóa giải.
.