“Ninh Vũ Phi, cậu mau dậy ngay, đừng ở đó giả chết nữa.” Tiêu Úc Tâm bước tới đánh một cái vào ngực Ninh Vũ Phi.
“Au...” Ninh Vũ Phi kêu lên.
Thực ra anh không hề có ý gì khác, mà thật sự quá mệt rồi.
Mọi người dành vài phút mặc niệm cho Ninh Vũ Phi rồi sau đó cũng lập tức lên lớp.
Ninh Vũ Phi bất lực đứng dậy, chầm chậm đi về phía trước.
Tiêu Úc Tâm thấy vậy hỏi: “Này, khi nãy không làm cậu đau đấy chứ?”
“Không đau, không đau.” Ninh Vũ Phi chạy mất rồi.
Dựa vào thể trạng của anh thì với sức của Tiêu Úc Tâm vẫn không làm anh cảm thấy gì, chỉ là cái mũi thật sự rất đau.
Nói gì thì nói cũng là anh tự chuốc hoạ vào thân, tự dưng đi ngửi mùi của Tiêu Úc Tâm làm gì không biết.
Trận bóng vẫn chưa đến lượt lớp của Ninh Vũ Phi nên anh mau chóng quay về nhà trước.
“Ninh Vũ Phi?”
“Hử?”
Ninh Vũ Phi quay đầu nhìn, nhất thời giật mình muốn nhanh rời khỏi đây.
Bởi người gọi anh chính là Tiêu Úc Tâm, chuyện sáng nay xảy ra anh vẫn nhớ như in trong đầu.
“Cậu sợ tôi thế làm gì.
Tôi nghĩ vẫn nên xin lỗi vì đã đập vào mũi cậu lúc sáng nay.” Tiêu Úc Tâm nói.
Ninh Vũ Phi xua xua tay, nói: “Không sao đâu, da của tôi khá dày, đề kháng cũng rất tốt.”
“Vậy thì được, cuối tuần này bọn tôi lại có buổi huấn luyện, cậu mà rảnh thì cũng tham gia đi.”
Nghe thấy vậy Ninh Vũ Phi vội lắc đầu: “Không được đâu, cuối tuần này tôi không rảnh lắm.”
“Hahaha, đùa cậu chút thôi.
Là như này, ông nội tôi mời cậu tới ăn cơm, mà tôi với cậu đều quen biết rồi nên đi nhé, nếu không ông nội tôi đích thân tới mời cậu ăn cơm đấy.” Tiêu Úc Tâm nói.
“Thôi, hậu bối như tôi sao lại để ông của cậu mời cơm chứ, hôm qua tôi đã đồng ý rồi nên không khách sáo nữa nhé.”
“Được, cứ vậy đi.” Tiêu Úc Tâm cười nói, thoải mái kéo Ninh Vũ Phi ra cổng trường, ngồi lên một chiếc xe rồi rời đi.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đường Tố Nga, Ninh Vũ Phi bất lực xoa xoa cái mũi, một mình tới thành phố Ngọc Trai căn bản là ăn uống không quen miệng.
Trước đây từng nghe Trần Thành Hạo nói nhà họ Tiêu là một gia tộc khá lớn mạnh, điều hành cả hai giới hắc bạch, thậm chí người đứng đầu là nhà họ Giang cũng không dám gây khó dễ.
Chỉ là nhà họ Tiêu rất kín tiếng nên mới để nhà họ Giang giữ vị trí đứng đầu.
Nhà họ Tiêu cũng sống trong một căn biệt thự nhưng nằm ở trong núi, trông giống như một sơn trang vậy.
Xung quanh đều có vệ sĩ canh gác, gần như gia tộc nào cũng có rất nhiều vệ sĩ.
“Ông của tôi gặp cậu chắc chắn sẽ rất vui.” Tiêu Úc Tâm nói.
Ninh Vũ Phi sờ mũi nói: “Tôi mua một chút đồ thì cậu lại sợ tôi chạy mất, giờ tay không đến có chút không phải không?”
“Ôi dào, bảo cậu tới ăn cơm chứ có phải bảo cậu đến tặng quà đâu, yên tâm đi ông nội tôi không để ý mấy chuyện đó đâu.”
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, trước mặt là một vườn hoa vô cùng rộng lớn và bể bơi, nhìn bài trí ở đây giống như một vùng đất phong thuỷ hoà hợp.
Lý Thương Cát không chỉ là thần y mà ông ấy còn là đạo sĩ, nên Ninh Vũ Phi cũng biết một chút về phong thuỷ.
Tuy huyền học về phong thuỷ hay bị bảo là mê tín, nhưng âm dương rất liên quan đến sức khoẻ của con người.
Người bình thường sẽ không quá chú trọng vào phong thuỷ, nhưng nhìn nhà họ Tiêu có vẻ như rất là để tâm đến vấn đề này.
“Ông nội, cháu đưa Ninh Vũ Phi về đây ạ.” Tiêu Úc Tâm vui vẻ gọi lớn..