Chuyện Ninh Vũ Phi giúp người nhà ông cụ làm phẫu thuật diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi làm xong anh lại gọi xe quay về trường học.
Trong phòng bệnh, người phụ nữ kia giữ y tá lại rồi hỏi: “Xin hỏi vị bác sĩ kia đâu?”
“Xin hỏi chị, cụ thể chị đang hỏi về bác sĩ nào?”
“Bác sĩ Ninh, người rất trẻ đấy.
Tôi muốn cảm ơn cậu ấy, cũng cảm ơn mọi người đã cắt giảm chi phí phẫu thuật và tất cả mọi thứ cho chúng tôi.”
Y tá nói: “Có thể chị hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề cắt giảm các chi phí cho chị.
Bác sĩ Ninh mà chị nhắc tới ấy, tất cả mọi chi phí đều do anh ấy thanh toán.
Anh ấy là bác sĩ nổi tiếng ở đây của chúng tôi, cũng được công nhận là bác sĩ giỏi nhất.
“Vậy… xin hỏi bác sĩ ấy ở văn phòng nào?”
“Anh ấy không có phòng làm việc, cũng không biết bao giờ sẽ quay lại.” Cô y tá rời đi.
Người phụ nữ thở dài, đúng là bọn họ đã gặp được một người tốt rồi.
Lúc Ninh Vũ Phi về tới trường thì cũng đúng lúc lên lớp, tiết đầu tiên là tiết của cố vấn.
Bởi vì trước đây Ninh Vũ Phi trốn học nhiều lần nên lúc bước vào phòng học, cố vấn còn nhìn anh một lần, xác nhận xem anh có tới hay không.
Cuối cùng hai tiết luận văn khô khan cũng kết thúc, Ninh Vũ Phi ra khỏi cửa, một nhóm người mặc quần áo huấn luyện đi qua, đứng trước mặt anh vô cùng đáng thương.
Ninh Vũ Phi quen những người này, đều là người câu lạc bộ của Tiêu Úc Lâm, hình như bọn họ vừa mới bị đánh.
“Mọi người làm sao vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Bạn học Ninh Vũ Phi, chúng tôi bị người ta đánh.”
Trần Thành Hạo: “Đừng vội, từng người nói một.”
“Ừm, lúc trước nay, có một nhóm người Nhật Bản to cao béo mập, vừa vào đã thách thức đánh tay đôi với chúng tôi.
Chúng tôi không phục nên cùng lên, nhưng cái đám da dày thịt béo đó chúng tôi đánh không xi nhê gì, rồi lại còn bị bọn chúng đánh lại.”
“Đúng vậy, trưởng câu lạc bộ của chúng tôi còn bị trật khớp, còn đang kiểm tra ở trong bệnh viện.”
Ninh Vũ Phi nói: “Những gì mọi người nói không phải chính là sumo của Nhật Bản sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là kiểu đó.
Bọn chúng đứng trước mặt bọn tôi, chúng tôi đánh thế nào cũng không hề hấn gì, phải nói là rất mạnh.
Bạn học Ninh Vũ Phi, cậu phải ra mặt cho chúng tôi.”
“Bọn chúng còn nói những gì nữa?” Trần Thành Hạo tức giận hỏi.
“Bọn chúng còn nói từ nay về sau sân huấn luyện là của bọn chúng, chúng ta muốn vào thì phải gia nhập câu lạc bộ của bọn chúng, nếu không…”
“Chuyện này bọn họ nhịn được nhưng chúng ta không nhịn được, Vũ Phi chúng ta đi xử bọn nó.
Ninh Vũ Phi cạn lời: “Cậu định làm gì vậy, không lẽ cậu định nhặt một hòn gạch rồi đập vào đầu người khác?”
“Hi hi… không phải tôi vẫn còn có cậu sao, tôi không biết đánh nhau.”
“Đi thôi, xem thế nào rồi tính tiếp.”
“Được, được.”
Cả đám người đi theo phía sau Ninh Vũ Phi, người nào người nấy ai cũng vô cùng hung hãn, cả nhóm lại còn dẫn theo những bạn học khác không có tiết.
Sự ầm ĩ của đám đông lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cùng lúc đó, trên ban công của một văn phòng, Trầm Mặc Như cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bên cạnh cô là một người Nhật Bản mặc áo vest, bên dưới mũi có để một nhúm râu hình vuông.
Người Nhật Bản nói: “Hiệu trưởng Trầm, trong trường của cô ngoài chuyện ỷ đông hiếp yếu thì chẳng lẽ không có một ái có thực lực sao?”
“Ông Kameda, ông nói vậy là có ý gì, ông khinh thường người của đại học Long Diệu chúng tôi phải không?”
“Không phải, không phải, tôi không có ý đó.
Lần này tôi đến đây là để bàn chuyện hợp tác, thúc đẩy sự giao lưu văn hóa giữa hai nước, dĩ hòa vi quý.”
Trầm Mặc Như nói: “Vậy chúng ta đi xem thử, xem là sumo của người Nhật Bản các ông lợi hại hay là võ thuật của Long Việt chúng tôi còn hơn một bậc.”
“Ha ha, mời cô.”
Vừa mới đi tới cửa, một chủ nhiệm vội vàng chạy tới, nói: “Hiệu trưởng, không hay rồi, một đám học sinh của trường chúng ta xông vào phòng luyện tập, có cần phải cho người giải tán tất cả bọn họ không?”
“Không cần đâu, thông báo cho cả trường biết, người của chúng ta và người của ông Kameda sẽ chiến đấu sòng phẳng với nhau, làm theo quy định là được.” Trầm Mặc Như nói..