Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 561



Lão Từ nói: “Cậu đừng có mạnh miệng, nơi này ngoại trừ cậu thì làm gì còn có ai khác nữa?”
“Thật ra chỉ cần một mình tôi là đủ rồi.


“Đúng là cuồng vọng!”
Chỉ thấy Lão Từ định lấy súng ra bắn, thế nhưng trong tay Ninh Vũ Phi đột nhiên bắn ra một cây ngân châm.

“Cốp…”
Khẩu súng trong tay Lão Từ liền rơi xuống mặt đất, Ninh Vũ Phi không hề cho đối phương thêm bất cứ một cơ hội nào nữa, liền phi ra một cây ngân châm thứ hai.

Lão Từ kêu “a” một tiếng, hai gối quỳ thẳng xuống đất.

Còn chưa đến hai nhịp thở, tốc độ phi ngân châm ra còn nhanh hơn cả tốc độ người bắn súng.

Đọc truyện hay, truy cập ngay || ТRUМTRUYEN.

м E ||
“Người đâu mau tới đây!” Âu Dương Chấn Hưng hô với vẻ hoảng sợ.

Người bên ngoài lập tức chạy vào, Ninh Vũ Phi liền bay qua bàn, nhặt chiếc súng từ dưới mặt đất lên nhắm thắng vào Âu Dương Chấn Hưng.


Hơn nữa tay kia của anh vẫn còn cầm ly rượu nhìn mấy người từ bên ngoài đi vào.

“Mau bỏ súng xuống!”
“Mau thả ông chủ ra…” Đám vệ sĩ không dám nổ súng.

Lão Từ nổi giận nói: “Toàn bộ bỏ súng xuống, mau lên, nếu để đại ca tổn thương một cọng tóc thì tôi sẽ giết mấy người.


“Bỏ súng xuống!” Âu Dương Chấn Hưng cũng không muốn chết, nói: “Cậu Ninh, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, không cần làm như vậy đâu?”
“Bảo người của ông ra ngoài đi.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Tất cả đi ra ngoài mau, không có mệnh lệnh của tôi thì không được vào trong, mau đi ra ngoài!” Âu Dương Chấn Hưng quát.

Tần Hạo không cam lòng đưa tất người của mình chậm rãi ra ngoài hết, hơn nữa còn đóng cửa chính lại, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Ninh Vũ Phi, dù sao thì hiện tại chúng ta cũng đâu cần đi tới mức đường này chứ? Cậu phải biết rằng đây là nhà họ Âu Dương, là chủ nhân chân chính ở thành phố Ngọc Trai, phía dưới chúng ta còn có hai bang phái lớn, ngoài ra còn có một đoàn sát thủ lớn, không phải là nơi mà một người như cậu có thể lay động được đâu.


Lão Từ nói tiếp: “Cho dù cậu có giết chúng tôi thì cũng không có kết quả gì tốt đẹp đâu.

Thế nhưng cậu không cần phải lo đâu, không bằng cậu hợp tác với chúng tôi thì cậu sẽ trở thành khách quý của gia tộc Âu Dương, có thể khống chế được cổ phần, như vậy thì sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể đem một phần cổ phần của công ty Âu Dương cho cậu, cậu thấy sao?” Hai người thay nhua tung hứng.

“Ha ha, nếu tối nói tôi không hứng thú với chuyện này thì sao?”
“Không không, chỉ là hiện tại cậu căn bản là chưa hiểu rõ thế lực của gia tộc Âu Dương mà thôi, chỉ cần cậu nguyện ý hợp tác thì chúng tôi sẽ cổ phần cho cậu ngay lập tức, sau đó thì cậu có thể hưởng thụ tất cả mọi thứ của gia tộc Âu Dương, hơn nữa, tôi… Đại ca của tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ của Minh Khánh.


Ninh Vũ Phi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi cũng cảm thấy rất buồn bực, tên Âu Dương Minh Khánh đó cũng là do tự mình gieo gió gặt bão thôi, sao các người lại cứ đổ lên đầu tôi thế nhỉ?”
“Đúng đúng, cậu Ninh, tất cả đều là lỗi của Minh Khánh, là lỗi của chúng tôi, lúc đó tôi nhất thời bị thù hận che mờ mắt cho nên là do tôi sai, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói.

” Âu Dương Chấn Hưng nói.

“Đúng vậy, mong cậu tin tưởng chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối nói được là làm được!”
Hai người kẻ tung người hứng ở trước mặt Ninh Vũ Phi, thế nhưng Ninh Vũ Phi cũng đâu có ngốc mà đi tin lời của bọn họ.

Nếu không phải là súng của anh đang chĩa thẳng vào gáy của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ chẳng thèm nói thêm một lời nào với Ninh Vũ Phi, đã khiến cho anh thành một cái tổ ong vò vẽ từ lâu rồi.

“Chậc chậc, hai người đừng có diễn nữa, chỉ cần một khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này thì các người sẽ gọi người bất cứ lúc nào biến tôi thành cái tổ ong vò vẽ, các người tưởng đang lừa gạt trẻ con hay sao?” Ninh Vũ Phi cười nói.

Sắc mặt của Lão Từ có chút khó coi, ông ta khẽ sờ trộm con dao dấu sẵn ở phía sau.


Pằng!
Không đợi đối phương có thêm bất cứ động tác nào, Ninh Vũ Phi liền dùng súng bắn thẳng vào đùi của lão Từ, khiến cho máu văng tung tóe.

“Shh…”
Lão Từ cắn răng chịu đựng, cố nén không phát ra tiếng kêu đau, đồng thời sát khí tỏa ra nồng đậm từ trong ánh mắt của anh ta.

Ông ta đường đường là phó đoàn trưởng của binh đoàn Huyết Lang Dũng, ông ta chưa bao giờ phải chịu sự khuất nhục như thế này bao giờ cả, ở nước ngoài ông ta cũng oai phong một cõi, ông ta không ngờ rằng bản thân mình ở trong nước lại bị đùa giỡn trong tay tên nhóc thối tha này.

“Ông đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi còn chưa giết ông là may lắm rồi đấy.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Ninh Vũ Phi, cậu đừng có mà rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt, cậu nhất định sẽ phải hối hận đấy!”
“Chậc chậc, bây giờ ông lại còn uy hiếp tôi cơ đấy, nếu như đêm nay tôi có thể xuất hiện ở đây thì các người cảm thấy liệu tôi có sợ hay không?”
Ninh Vũ Phi vừa nói xong, cả phòng khách liền tối đen lại, đèn tắt hết.

Pằng pằng!
Người ở ngoài cửa vọt vào, nổ súng bắn Ninh Vũ Phi.

“Pằng pằng pằng!”
Đạn bắn ra liên tiếp từ súng như những ngọn lửa, còn Ninh Vũ Phi đã sớm trốn ở một bên, nâng súng lên bóp cò một cách dứt khoát.

“Pằng pằng pằng!”
Ba tên vệ sĩ đều đã ngã xuống, đèn đã sáng trở lại.

Lão Từ hô: “Đừng nổ súng nữa.


Lúc này, Ninh Vũ Phi đã đứng ở phía sau Âu Dương Chấn Hưng, cười lạnh nhìn tất cả mọi người.

Vừa rồi lão Từ định nhân lúc đèn tắt để cứu Âu Dương Chấn Hưng ra, không ngờ Ninh Vũ Phi còn nhìn rõ trong đêm hơn cả ông ta.

Cho nên ông ta không thể cứu Âu Dương Chấn Hưng được.

“Các người đúng là thú vị thật đấy, ông cứ nghĩ thủ đoạn như vậy là có thể cứu được người từ tay tôi ra sao?” Ninh Vũ Phi nói.

“Ninh Vũ Phi, kiên nhẫn của chúng tôi cũng có hạn thôi, mau thả đại ca của tôi ra.


“Bớt nói nhảm đi, nếu các người muốn giết tôi thì tôi cũng có thể giết các người y như vậy, như vậy chẳng phải là bình thường sao?”
“Cậu…”
Thân thể của Âu Dương Chấn Hưng run lên, giọng nói của ông ta run lẩy bẩy: “Ninh… Ninh Vũ Phi, chỉ cần cậu không giết tôi thì tôi sẽ đem toàn bộ gia sản của gia tộc Âu Dương cho cậu, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng thôi.



“Câm miệng!”
“Ninh Vũ Phi, hiện tại người của tôi đã vây quanh từ trong ra ngoài khắp 3 tầng biệt thự này rồi, cho dù cậu có giết được đại ca của tôi thì cậu cũng không thể sống sót rời khỏi đây đâu.

” Lão Từ hung tợn trừng mắt.

“Vậy phải xem bản lĩnh của mấy người ra sao đã.


Ninh Vũ Phi khẽ nhếch khóe miệng, anh nói: “Thời gian vừa hay đã tới.


“Lời này của cậu là có ý gì?”
Vừa mới dứt lời, di động của Âu Dương Chấn Hưng liền vang lên.

“Đã tới lúc rồi, ông không định nghe điện thoại sao? Lỡ đâu có tin tức lớn gì đó?” Ninh Vũ Phi nói.

Tần Hạo cẩn thận cầm điện thoại di động lên nghe: “Alo?”
“Ông chủ, ông chủ, Thiên Hội của chúng ta đột nhiên bị tập kích, đã không ngăn cản nổi được nữa, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Người ở bên kia sốt ruột nói.

“Mau đưa điện thoại đây!”
Thanh âm lo lắng truyền ra từ micro, lão Từ cầm lấy chiếc điện thoại di động, nội giận nói: “Các người đúng là một đám phế vật, những người khác đâu?”
“Hiện tại chúng ta chỉ còn ba người, còn bên kia thì chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứu chúng tôi với…”
Pằng pằng!
Ngay sau đó tiếng súng truyền ra từ phía bên kia di động, sau đó không còn thanh âm gì nữa.

HIện tại lão Từ mới hiểu ra được tất cả mọi chuyện, Ninh Vũ Phi đã sớm an bài mọi người triển khai công kích hai thế thực ngầm của nhà họ Âu Dương.

Thế nhưng vấn đề là… Sao Ninh Vũ Phi lại quen người của Thiên Hội, còn khiến cho người của Thiên Hội phối hợp hành động với cậu ta? Chẳng lẽ Ninh Vũ Phi vẫn còn là người của Thiên Hội sao?
Ring ring ring.

Tiếng di động xa lạ lại vang lên, lão Từ gạt nút nghe máy.

“Ông chủ, bang Hắc Long của chúng ta bị người tập kích đã không ngăn cản nổi nữa, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.


Bình Luận (0)
Comment