Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 567



“Giúp tứ sư tỷ bóp chân đi.


Hai vị sư tỷ không hề khách sáo chút nào.

Liễu Việt Yến nói:”Mấy đứa ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự, Sáu Út, nếu em đã rảnh rỗi như thế thì đi đến công ty một chuyến với chị đi.


“Vâng, hai vị sư tỷ, chờ em về lại hầu hạ hai người.


Sau đó nhanh chóng ngồi vào phía sau xe cùng với Liễu Việt Yến, chậm rãi rời khỏi biệt thự.

Liễu Việt Yến nhắm mắt thư giãn, nhẹ giọng hỏi: “Sáu Út, có manh mối gì không?”

“Vẫn chưa có, vốn là có tìm được một chút thật nhưng về sau lại đứt đoạn mất, haiz.


“Sư tỷ không can thiệp việc cậu điều tra chuyện ka, nhưng nhất định phải đảm bảo sự an toàn của bản thân, biết chưa?”
“Sư tỷ, em nghe chị.


Một lát sau, Ninh Vũ Phi hỏi: “À, sư tỷ, các chị có gặp đại sư tỷ không?”
“Đại sư tỷ không có ở đây, bọn chị cũng không biết chị ấy ở đâu, nhưng chị ấy nhất định biết em đã xuống núi, sẽ đến thăm em thôi.


“Đã lâu lắm rồi không gặp đại sư tỷ, nhưng em cảm thấy chị ấy chắc chắn sẽ giống các sư tỷ, đều là là những người tài giỏi có tiếng tăm.


“Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi.


Đi đến chi nhánh của tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, bảo vệ ở cổng nghiêm túc chào hỏi.

Tần Minh Nguyệt tự thân ra đón, mở cửa cho hai người, nhưng người đầu tiên cô thấy lại là Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi?”
“Chị Tần Minh Nguyệt, đã lâu không gặp.


“Ừ!”
“Tổng giám đốc Liễu, cẩn thận một chút.


Liễu Việt Yến xuống xe.


Hai bên bảo vệ xếp thành hàng, đây chính là bà chủ lớn đứng sau tập đoàn Hằng Vũ, nghi lễ chào đón đương nhiên là phải đầy đủ tiêu chuẩn.

“Chào Tổng giám đốc Liễu!”
Bảo vệ và các nhân viên khác đều cúi đầu chín mươi độ, cung kính vô cùng, đây chính là thân phận và địa vị.

Ninh Vũ Phi ngoan ngoãn đứng một bên nhị sư tỷ Liễu Viêt Yến, cảm giác mình cũng được ăn ké, chỉ hận không thể nói một câu: “Các ái khanh bình thân.


Liễu Việt Yến không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào trong công ty, đi thang máy lên thẳng văn phòng.

Bởi vì tập đoàn có yêu cầu cũng như quy định rất nghiêm ngặt, nhưng dù là đãi ngộ hay lương thì những công ty khác không thể nào so sánh được.

Trong văn phòng, Liễu Việt Yến nói với Tần Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.


“Tổng giám đốc Liễu, không vất vả, tôi chỉ là làm chuyện mà tôi nên làm thôi, còn có chuyện của Vũ Phi tôi cũng không làm tốt.


Tần Minh Nguyệt nói.

Đọc thêm nhiều truyện ở == Tгùм Truyện.

M E ==
“Nhị sư tỷ, chị cũng đừng trách chị Minh Nguyệt, là em bảo chị Minh Nguyệt làm như thế, muốn trách thì cứ trách em đi.

Ninh Vũ Phi hiên ngang nói.

Thật ra Liễu Việt Yến cũng không quá quan tâm chuyện này, nói: “Xem ra quan hệ của hai người tốt thật, tôi cũng không có ý gì khác, Vũ Phi, em cứ tự kiếm gì đó mà chơi đi.



“Vâng!”
Ninh Vũ Phi ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo, bắt đầu ăn.

Liễu Việt Yến nói tiếp: “Minh Nguyệt, công ty bên này gần đây có gì khó giải quyết không?”
“Cũng không có, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, tôi có thể giải quyết.


“Tôi không phải nghi ngờ năng lực của cô, dù sao tôi cũng đã tới rồi, cho tôi xem bảng chi tiêu gần đây của công ty và những kế hoạch sắp tới đi.


“Vâng!”
Tần Minh Nguyệt gọi người đem một vài tư liệu vào cho Liễu Việt Yến xem một chút.

Suy nghĩ một lúc, Tần Minh Nguyệt nói: “Tổng giám đốc Liễu, tôi có chuyện muốn nói với chị một chút.


“Nói đi!”
“Công ty con trước đó có khai thác một hạng mục, là dùng để xây dựng công viên, nhưng vì tôi không sàng lọc và điều tra nghiêm ngặt, nên chúng ta đã bị đối phương nuốt mất một nghìn năm trăm tỷ.

”.


Bình Luận (0)
Comment