“Có nắm chắc không?” Lăng Bảo Châu hỏi.
“Cũng tạm được.
Nếu như chúng ta không thể gỡ bỏ được thì toàn bộ thành phố Ngọc Trai này thật sự không ai có thể phá bỏ được nó.”
Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng sau khi tìm ra được một đầu dây thì chuyên gia phá bom nhìn hai người một cái rồi nói: “Nhắm mắt lại.”
Sau khi hai người nhắm mắt lại thì chuyên gia phá bom cắt đứt sợi dây một tiếng “Ken két”, ánh sáng màu đỏ ở phía trên đã biến mất.
“Phù… Thành công rồi.”
Ba người vừa mới thở phào một cái thì một giây sau trên màn hình lại bắt đầu đếm giờ lần nữa, thời gian bảy phút.
Tích tích tích.
“Chuyện này…”
“Tiêu rồi, đây là tình huống nhất định phải chết.
Chỉ cần nó nổ tung thì trong vòng phạm vi năm mươi mét khó mà có người có thể sống sót được.
Đội trưởng Lăng, cô quyết định đi.”
Lăng Bảo Châu bất đắc dĩ nói: “Các người đi đi, tôi ở lại.”
“Đội trưởng Lăng, vì an toàn của tất cả mọi người, xin lỗi cô.”
Hai người cúi chào Lăng Bảo Châu rồi rời khỏi đó.
Người chờ đợi ở bên ngoài nhìn thấy chỉ có chuyên gia phá bom đi ra thì lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, đội trưởng Lăng đâu rồi?”
“Haiz, chúng tôi bó tay với quả bom kia rồi, chỉ cần đội trưởng Lăng di chuyển một chút thôi thì nó sẽ nổ tung, vốn không thể chạy thoát.”
“Cái gì?”
Nhân viên cảnh sát tức giận tóm lấy cổ áo của chuyên gia phá bom hét lên: “Ý của anh là để lại một mình đội trưởng Lăng chờ chết trong ga-ra sao?”
“Các người làm vậy mà cũng xứng gọi là chuyên gia phá bom sao?”
Mấy đội viên của Lăng Bảo Châu vô cùng tức giận, bọn họ khăng khăng muốn xông vào trong đó nhưng kết quả bị nhân viên cảnh sát khác giữ lại.
“Tránh ra.”
Ninh Vũ Phi gạt đám người ra xông vào, những cảnh sát kia còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã xông vào trong đó.
“Này, anh mau quay lại, nguy hiểm đấy.”
Vừa mới vào trong ga-ra đã thấy Lăng Bảo Châu đang ghi âm lại di ngôn, cô ta đã không còn hi vọng gì nữa, đang chuẩn bị để lại lời nhắn cuối cùng.
Phạm vi nổ không cho phép mọi người chạy thoát được, nếu như bản tân đứng lên thì nó sẽ lập tức nổ tung, khi đó không phải chỉ có mạng của một mình cô ta mà là ba mạng người.
“Chị Bảo Châu, chị làm vậy là đang chờ chết sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Lăng Bảo Châu lộ ra hai hàng nước mắt: “Ninh Vũ Phi, cậu mau đi đi, không còn thời gian nữa.”
“Cái gì mà không còn thời gian, tôi sẽ không để chị chờ chết.
Cách là do con người nghĩ ra.” Ninh Vũ Phi nhìn đồng hồ một chút, còn hai phút nữa.
Sau khi nhìn bốn phía thì Ninh Vũ Phi trực tiếp bẻ gãy cửa xe của một chiếc xe bằng tay không để làm tấm chắn.
“Ninh Vũ Phi, cậu định làm gì? Không còn thời gian đâu.”
“Chị Bảo Châu, tin tôi đi, sau khi chị đứng dậy thì trong lúc đó sẽ có thời gian một giây rưỡi.
Thế là đủ rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
Lăng Bảo Châu chỉ đành cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, chuẩn bị kỹ càng.
Vẫn còn ba mươi giây cuối cùng.
“Một, hai, ba…”
Lăng Bảo Châu vừa vọt ra một cái thì Ninh Vũ Phi ra sức đá mạnh một cú lên thân xe.
Cả chiếc xe giống như bọt biển bị Ninh Vũ Phi đá bay ra xa hơn năm mét, cùng lúc đó Ninh Vũ Phi ôm chặt Lăng Bảo Châu dùng cửa xe để chắn vụ nổ.
Ầm.
Chiếc xe trực tiếp nổ tung, sóng xung kích mãnh liệt và hơi nóng ập đến lập tức khiến cho hai người Ninh Vũ Phi văng ra ngoài.
Ầm ầm ầm.
Hai người hoàn toàn bị chấn động kinh khủng của vụ nổ đánh văng ra xa mười mấy mét.
Ninh Vũ Phi duy trì thăng bằng, chiếc xe bị ảnh hưởng đến biến dạng, Ninh Vũ Phi chống lại được tất cả tổn thương.
Sau ba bốn giây thì chấn động khi nổ tung mới kết thúc, phạm vi nổ này đúng là quá đáng sợ, nếu như có người ở đây thì không thể nào không chết.
Đây chính là sự kinh khủng ác liệt của bom plastic, không phải chuyện đùa.
Ninh Vũ Phi ném cửa xe qua một bên, nhìn Lăng Bảo Châu đã bị dư âm của sóng xung kích chấn động đến choáng váng một chút, hét lên: “Chị Bảo Châu? Chị Bảo Châu.”.