Yên Hoa Dịch Lãm

Chương 10

" Hạ Du, chờ mình!!" tôi quay đầu mỉm cười, là Tiểu Tuyết gọi. Chỉ cần nghe tiếng từ xa thôi tôi cũng có thể nhận ra cô ấy. Thật không hổ là chủ tịch đài phát thanh của trường.

" Có việc tìm mình sao?" cô ấy dám nói không có việc tôi thề sẽ biến thành heo biết bay.

" Thật ngại quá, đích thực là có việc cần phiền cậu một chút." Tiểu Tuyết cười nịnh bợ. Tôi đã nói mà, nếu không có việc tôi liền làm heo biết bay.

" Giữa chúng ta còn ngại sao, nha đầu này thật là." Tôi cầm tay cô ấy ôn nhu cười khích lệ.

" Vậy cậu đồng ý!" Đôi mắt giảo hoạt đó sáng lên mong chờ, hiển nhiên thứ cô ấy nhờ cậy đều có chút biến thái nếu không muốn nói là vô địch biến thái.

" đương nhiên là không. Chủ tịch viên à, mình có việc đi trước đây." Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cô nàng này không quen không biết nhào tới nắm tay tôi nhiệt tình: " Bạn học Triệu, mình là chủ tịch hội phát thanh của trường, cấp thiết nhờ cậy cậu chút việc".

Và đó là việc ra chơi đọc bản tin với lí do thay đổi giọng đọc để không nhàm chán. Đọc bản tin cũng không thành vấn đề đi. Vấn đề là sau hôm đó như thế nào các đàn anh trong hội lại như phát hiện ra sinh vật lạ để nghiên cứu. Tôi vẫn nhớ ánh mắt nhìn đến ngây dại của họ... khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng không thôi.

Một lần khác nữa là đi phỏng vấn một vài nhân vật kiệt xuất của trường. Nói trắng ra chính là rình mò tin tức để giật tuýp trên bản tin. Và vô số lần làm chuyện biến thái khác tỷ như thăm dò số đo ba vòng, thông tin cá nhân của các nữ sinh đang được săn đón nhiều nhất.

Tôi đã từng bị bóc lột sức lao động như thế, nghĩ đến lòng vẫn còn xót xa a.

" Chỉ một lần cuối này thôi a. Mình đảm bảo sẽ không bao giờ đụng đến cậu, các thông tin cá nhân cùng hình ảnh chụp lén mình cũng sẽ giữ kín." Cô ấy còn mạnh mẽ đưa tay thế độc.

Tôi đứng hình một lát... ngay cả đồng bào cũng không tha, thật là ác nhân!! Chính là siêu cấp ác nhân!!!

" Cậu còn dám nói!!! Còn dám đe dọa mình!! Nói cho cậu biết, bản tiểu thư không làm!" thật khiến trời đất bất dung. Có lí nào tôi lại bị chèn ép như thế!!

" vậy không có tin đăng mình đành nghẹn lòng đăng tin cậu vậy. Hạ Du à, mình cũng thật đáng thương đi." vẻ mặt cùng giọng nói vô cùng đáng thương như lời cô ấy nói. nếu không phải đã từng mắc bẫy vô số lần thì tôi thực sự sẽ tin rằng cô ấy chính là kẻ đáng thương nhất thế giới.

" Chỉ lần cuối thôi, đây là bản tin vô cùng chân chính. Chúng ta chỉ cần hỏi một số câu thôi, không hề liên quan đến số đo và thông tin cá nhân. Hơn nữa đây là vĩ nhân truyền thuyết của trường nha!" Tiểu Tuyết không ngớt lời ca tụng, ca tụng đến say sưa. Tôi không thèm để ý đến cô ấy nữa. Có là heo mới bị gạt lần nữa!

" Hạ Du, câu đi đâu a?! Chúng ta còn chưa thảo luận xong!" Tiểu Tuyết tiếp tục đuổi theo tôi. Nếu nói ngoài tài năng lừa gạt ra thì tài năng khác của cô ấy chính là mặt dày vô địch. Tôi còn biết châm ngôn sống:" mặt dày là chìa khoá của mọi thành công" được cô ấy kín đáo dán vào góc tủ riêng!

" Cô nãi nãi à, cậu thương mình đi. Đây là nhân vật vô cùng cao quý, chính là một tượng đài sống của trường nha!!" đôi lúc tôi thật không hiểu cô ấy đào đâu ra nhiều nhẫn nại đến vậy. Trong lịch sử bám đuôi chưa hề có một cuộc chiến thất bại nào.

" Trong hội phát thanh lại không phải chỉ có mình mình, cậu bám theo mình cái gì!" Thật sự là phiền phức chết được! Hận không the một cước đem cô ấy đuổi đến Thiên Trúc!

" Không nên nói lời tuyệt tình a Tiểu Hạ Du, dù sao cậu cũng là đệ nhất hoa khôi của phát thanh thần thánh hội, những công việc vĩ đại đương nhiên không thể thiếu phần cậu!" Nịnh bợ! Siêu cấp nịnh bợ!

" mình sắp vào lớp rồi, hôm nay mình có giờ của giáo sư Trương. Không tiện nói chuyện cùng cậu. Tạm biệt!" tôi ôm sách vội vàng chạy đi. Nếu còn ở lại, với kungfu đeo bám như cô ấy chỉ có thể phiền chết!

" Phỏng vấn lần này là Tề hội trưởng!! Cậu phải giúp mình a Hạ Du!!!!" Cô ấy vẫn tiếp tục bám theo, mà khoan đã...

" Cậu nói...là đàn anh Tề Phong?"

"Đúng vậy, là hội trưởng bằng xương bằng thịt!" Tiểu Tuyết mạnh mẽ đưa tay thề.

"cậu cứ nghĩ đi, cậu sẽ có dịp khai sáng ra bí mật dòng họ phía sau lưng hội trưởng a."

Tề Phong... Nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi của trường. Đàn anh là hội trưởng hội học sinh, thành tích xuất sắc đến nỗi khi các giáo sư nhắc lại còn cười đến mãn nguyện. Hơn nữa lại nghe nói là một người anh tuấn nha.

Thật ra người suất sắc không phải tôi chưa gặp, mà nhân vật này muốn có bao nhiêu tài năng liền bấy nhiêu tài năng, muốn có bao nhiêu kì bí liền bấy nhiêu kì bí. Kích thích vô cùng nha.

" tại sao lại là mình đi? Không được gạt mình!" chuyện này rất đáng ngờ...

" Hạ Du a, cậu cũng biết thành phần trong hội thật ra không ai đủ thể diện để thay mặt mình trừ cậu cả. Nên mới phải phiền đến cậu..." bộ mặt cùng ánh mắt hết sức " chân chó" nhưng mặc kệ, tôi phải gặp được Tề Phong.

" còn lời đe dọa?" tôi cất cao giọng thái độ, lần này xem như làm ăn có lời. Không còn là con lừa ăn cỏ như trước nữa đi.

" vì danh dự cùng sự trong sạch hình mẫu của cậu, mình sẽ thay cậu xoá sạch cả file gốc! Hạ Du, cậu nhất định phải làm cho hội chúng ta nở mặt!" Tiểu Tuyết vỗ vai tôi đầy khí thế. Cô ấy không thi vào điện ảnh quả thực hoang phí cả một tài năng quốc dân.

" Được, gửi lịch qua mail của mình. Bây giờ thực sự phải đi rồi. Tạm biệt!" Tề Phong... Tôi nhất định phải coi anh ta là " thần long" như thế nào!

" được! Mình sẽ gửi ngay, tạm biệt cậu!" Tiểu Tuyết trở lại là con người chính trực chuẩn mẫu lãnh đạo rồi. Đôi khi tôi cũng phát hoảng với sự biến hoá khôn lường của cô ấy. Thật không biết làm sao Vương Khải có thể chịu đựng được lâu đến vậy. Có chút thưởng thức cậu ta. Vương Khải là một người cũng có thể chấp nhận là xuất trúng, lý do duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra chính là Tiểu Tuyết có kungfu theo đuổi quá lợi hại đi.

"Nga!"

" thật xin lỗi! Không sao chứ!" giọng nói thật dễ nghe, bật giác quay lên nhìn không hiểu sao cảm giác tim đập một cái thật mạnh. Đúng là kiệt suất a!! Ngôi trường này từ khi nào đào ra một nam sinh xuất sắc như vậy! Thật là khiến người gặp người say hoa gặp hoa nở mà.

" không sao chứ!?"

" A, không sao." thật thất lễ nhưng quả thật cậu rất soái a. Đương nhiên những lời sau được tôi nuốt gọn vào. Dù sao lời này nói ra cũng dễ làm người ta chạy mất.

" Tốt rồi, thật xin lỗi tôi đã không để ý." lời nói quả thật nghe êm tai. Nếu Tiểu Tuyết gặp cậu ta bảo đảm sẽ thu thập vào hội phát thanh mỗi ngày tự kỷ nghe đến phát cuồng!

" A, tôi trễ giờ rồi. Tạm biệt!" là soái ca, là siêu cấp soái ca nhưng giáo sư Trương chính là siêu cấp ác thần. Sự khủng bố của thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn.

****

"Alo, Tiểu Tuyết, lúc mình gặp cậu còn thấy mình cài hoa áo không?" cũng may nhờ một anh chàng siêu cấp để ý mà tôi phát hiện mình mất chiếc cài áo. Chẳng qua là tôi có một bộ sưu tập hoa cài áo. Chẳng qua là mỗi ngày tôi đều cài một cái. Chẳng qua là hôm nay cái tôi cài là của ba ba đấu giá từ nước ngoài đem về... Thật muốn khóc a.

" có, mình vẫn thấy cậu mang. Cậu làm mất sao?" nếu không làm mất tôi bất chấp ngu hiểm sử dụng điện thoại trong giờ giáo sư Trương hỏi cô làm gì!!!

" Đúng vậy, vừa rồi thì không thấy nữa. Cậu huy động lực lượng tìm giúp mình đi!" tôi nghĩ lúc va phải anh chàng kia đã làm nó rơi ra.Thiên a. Thật muốn khóc!!!!!!!

" đừng lo, mình sẽ nhờ đám Vương Khải tìm giùm cậu. Hôm nay anh ấy không có tiết!" Tiểu Tuyết thực sự rất tốt. Nếu không có tính ám hại đồng bào thì còn tốt hơn.

" thật cảm ơn cậu!"

" không có gì, hà hà!" giọng cười trước khi cúp máy...bà nó, tôi sắp vào tròng rồi!!!!

***

" thật trùng hợp, cậu ở đây sao?" Vương Khải hoà nhã bước đến. Sau khi nghe cuộc điện thoại từ Tiểu Tuyết anh liền chạy đến đây tìm đồ.

" chào cậu!"

" cậu ở đây nãy giờ sao? Có trông thấy một chiếc cài áo nữ nào không?" Vương Khải đã tìm cả đoạn đường vẫn không thấy. Tự tìm chi bằng hỏi xung quanh có vẻ khả thi hơn.

" Cậu nói cái này sao?" một chiếc hoa cài áo xinh xắn trên bàn tay thon gọn của anh. Màu bạc lấp lánh tỏa nhẹ dưới ánh nắng chiều thật đặc biệt.

" Đúng rồi. Là của bạn mình. Cậu có thể trả lại không?" Vương Khải thở phào nhẹ nhõm, nếu không tìm được Tiểu Tuyết sẽ lại lấy cớ hành hạ anh mất.

" Không cho cậu được. Mình chờ người đến lấy." anh thư thái đáp lại Vương Khải, thu chiếc cài áo nhét vào túi quần. Lại dựa tường im lặng chờ đợi. Dường như anh đã chờ rất lâu rồi và sẽ chờ đến khi ngươi đó quay lại.

" được rồi. Vậy mình về trước. Tạm biệt!" Vương Khải thừa biết tính cách con người đó. Muốn anh giao ra vật kia không bằng trở về chịu phạt vẫn đơn giản hơn nhiều.

****

" Tôi đã đợi em cả buổi..."

Tiểu Tuyết báo với tôi có người nhặt được và chờ tôi đến lấy. Tôi nghĩ sẽ phải trả một cái gì đó để lấy lại nhưng không nghĩ lại là anh chàng sáng nay đụng tôi.

" thật ngại quá, tôi muốn lấy lại đồ."

"... ..." anh cau mày im lặng. Cũng không phải là đứng đến phát ngốc rồi chứ?!

" Này bạn học, tôi muốn lấy lại đồ. Vật đó rất quan trọng, có thể trả lại cho tôi không?!" đích thực đây là vật rất quan trọng, ba tôi đã đấu giá nó ở Anh quốc đem về cho tôi, đó là đồ cổ, hàng thật giá thật nha.

"... ...." anh ta không nói thêm lời nào, lấy từ túi quần ra chiếc cài đưa tận tay tôi rồi quay người bỏ đi. Từ đầu đến cuối đều không nói chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Anh đã đi khuất bóng, tôi vẫn mãi ngây ngốc nhìn theo khó hiểu. Hình như anh có nói đã đợi tôi cả buổi. Bật giác nhìn xung quanh, chỗ anh đứng chỉ là một bức tường kiên cố không chút bóng cây, trời đã ngã chiều rồi, như vậy... Tôi cảm thấy tâm tình thật phức tạp, anh là ai...?
Bình Luận (0)
Comment