Yến Từ QuyTác giả: Cửu Thập LụcQuá khứ chậm rãi Chương 197: Chỉ lo đầu không lo đuôi Từ Giản chỉ nói đến đó. Từ khi Trần Quế đến nha môn báo án, hắn đã bắt đầu nghi ngờ Tô Kha. Thậm chí, khi Trần Quế lén nói với hắn "Quận chúa nghi ngờ có người làm chuyện mờ ám", Từ Giản còn có thể chắc chắn, "người" mà Lâm Vân Yên ám chỉ chính là Tô Kha. Chỉ là không có bất kỳ chứng cứ nào thì Thành Ý Bá phủ không thể tùy tiện nghi ngờ Hứa Quốc Công phủ được. Nhưng Từ Giản thì không giống vậy. Hắn nhận mệnh Thánh Thượng đến phủ Thuận Thiên, nói vài câu với Đan đại nhân, cũng không phải là nghi ngờ vô cớ. Đó gọi là góp ý để tìm ra manh mối trong vụ án. Hơn nữa, hắn cũng không hề nêu tên. Ai bảo Tô Kha "giỏi giang" như vậy, vừa nhắc đến công tử bột, Đan đại nhân đã lập tức nghĩ đến hắn. Bên này, Đan Thận đang suy tính làm sao để không đánh rắn động cỏ, không làm tăng thêm mâu thuẫn mà dò la về Tô Kha, thì bên kia, Trương Viên ngửi ngửi mùi thơm ngào ngạt, bụng cồn cào kêu rột rột. Hắn đã hẹn gặp Trần Quế ở ngoài nha môn. Trần Quế tới, phía sau là một người hầu kéo theo chiếc xe đẩy, trên phủ một lớp vải, bên cạnh còn có một bà lão mặt mũi hiền lành. "Phủ đưa cái này...." Trương Viên nuốt nước bọt: "ta ngửi thấy thơm quá!" Trần Quế cười ha hả. "Tam phu nhân chuẩn bị lễ tạ, nay sắp đến Tết, tặng tiền bạc thì tầm thường, ít thì không ra gì, nhiều thì dễ gây ghen tị, vừa hay trang trại chuẩn bị nhiều vịt khô, lạp xưởng, nên mang đi tặng cho người tốt giúp đỡ, để dịp Tết thêm món ăn." "Trời tối rồi, nha môn gõ cửa nhà người ta có khi làm họ sợ, trong nhà lại có nữ quyến, Quận chúa mới bảo Vương ma ma đi cùng, cho tiện bề nói chuyện." "Trương đại nhân với các huynh đệ nha dịch đều có công vụ bận rộn, đợi sau khi nha môn đóng cửa, ta lại mang hai con vịt tới. Nói chứ từ chiều tới giờ chưa ăn gì, hay mỗi người chia hai chiếc bánh bao, lót dạ một chút?" Trương Viên nghe mà ấm lòng vô cùng. Tặng lễ tạ mà không để người nhận khó xử. Tiền bạc tuy tốt, nhưng dễ gây chú ý thì không hay. Bọn họ là người thi hành công vụ không thể nhận đồ, nhưng khi nghỉ ngơi ai chia cho cái đùi vịt, ai gặm cái cánh vịt, rồi nhấp ngụm rượu nóng, chẳng ai dám bảo đó là "bỏ túi riêng". Giờ cho hai cái bánh bao cũng chẳng phải nhận hối lộ gì. Suy nghĩ chu toàn như vậy, thật là sự thể hiện tôn nghiêm của phủ Thành Ý Bá. Trước đây đồng liêu trong nha môn vẫn hay nói sao ấy nhỉ? Nếu tất cả con cháu nhà công hầu trong thành đều giống Thành Ý Bá phủ, nha môn sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức. Thật chẳng sai chút nào. Trương Viên gọi hai người nha dịch chia nhau bánh bao, ăn xong rồi mới xuất phát. Đi từng nhà gõ cửa mới thấy được cái tài nói chuyện của Vương ma ma
Một giỏ đầy lạp xưởng vịt khô, lời nói chân thành cảm tạ, giúp những người tốt đối diện với nha môn không còn lo lắng hay đề phòng, mới an tâm kể lại tình huống lúc đó. Bận rộn đến tối mịt, sáng sớm hôm sau lại đi nốt vài nhà còn lại cùng mấy hộ ngoài thành, Trương Viên mới tổng hợp lời khai các bên, đưa cho Đan Thận xem. Đan đại nhân xem mà đầu muốn căng lên. Theo chỉ dẫn của một ni cô trong am nhỏ, nha dịch đã tìm được một thương gia đi xuống núi vào chiều qua. Theo lời người lái xe, họ xuống núi sớm hơn Thành Ý Bá phủ hai khắc, đường núi đúng là khó đi nhưng không có chỗ nào quá trơn. "Ta lái xe ba mươi năm rồi, đây là nghề kiếm cơm, đường có trơn hay không, ta làm sao mà không biết? Lúc ta xuống núi rất thuận lợi. Đường trơn á? Là tay lái mới sao? Lão phu xe đó có đáng tin không vậy?" Những người tốt bụng giúp đỡ, có người lên núi, có người xuống núi. Một bà lão nhanh nhẹn kể lại. "Lúc lên núi thấy một chiếc xe ngựa đậu đó, ta bèn gọi với phu xe bảo, ngựa không đi nổi cũng phải kéo vào sát bên trong, sao lại dừng ngoài mé? Nhỡ có xe ngựa từ trên núi xuống không giữ được ngựa, chẳng phải xảy ra chuyện à? Khi ta xuống núi, xe đó đã không còn, lại gặp chiếc xe gặp nạn vội tới giúp. Ta cũng chẳng biết bá phủ hay không bá phủ, gặp người gặp nạn, chẳng phải nên giúp sao? Xe ngựa trước đó à? Xe màu xanh, loại phổ biến nhất trong thành." Dưới chân núi, gần quan đạo, có một quán trà. "Hôm qua không phải ngày gì đặc biệt, xe ngựa lên xuống núi ít, trừ mấy xe xuống núi buổi sáng, ta nhớ chỉ có năm chiếc xe. Xe của Thành Ý Bá phủ ta biết, mọi người đều bảo suýt chút nữa họ gặp chuyện. Trước xe nhà họ, buổi chiều có một chiếc, dừng lại uống trà nóng, sau đó là một chiếc xe màu nâu đỏ, nhìn là biết nhà giàu, rồi mới đến xe nhà bá phủ, cuối cùng là hai chiếc xe màu xanh, chắc là xe thuê từ trong thành ra?" Ngay dưới đoạn này, Trương Viên có ghi chú Xe màu nâu đỏ là của thương gia. Đọc tiếp, có thể xác định nguồn gốc của nước đổ. Trên núi có một ngôi chùa nhỏ, bình thường không đông khách, trong sân sau có một giếng nước, mùa đông nước không ngừng chảy, thỉnh thoảng có người tới lấy nước. "Hôm qua, sau khi ngủ trưa dậy, ta thấy hai người mỗi người xách hai thùng nước đi, ta cũng thấy lạ, nước ở chùa này không ngon, pha trà khó uống, bình thường chẳng ai lấy nhiều như vậy. Hai người đó chắc là người hầu trong phủ nào đó, nhìn trang phục khác với dân thường. Sư huynh bảo có xe ngựa đỗ ngoài chùa, chiều họ rời đi rồi quay lại, nhưng không thấy ai vào chùa thắp nhang." Xem xong, Đan Thận mặt mày ngớ ra đưa bản lời khai cho Từ Giản, rồi tựa đầu nghỉ ngơi, sắp xếp lại trong đầu. Người hầu mỗi người xách hai thùng nước, cứ thế đường hoàng đi trên đường núi, chắc chắn có người nhìn thấy. Nha dịch hỏi qua bao nhiêu người như vậy mà không ai nhắc đến, có thể thấy bốn thùng nước sau khi ra khỏi chùa đã được chất lên xe. Chiếc xe ngựa màu xanh rất khả nghi. Xe ngựa đã có thể chứa, thì trong lúc vị sư không nhìn thấy, có khi họ đã lấy thêm mấy thùng nữa. Bà lão lên núi, thúc giục xe ngựa phải dời đi, là trước khi thương gia xuống núi. Vì hôm đó ít xe ngựa, sau khi thương gia đi, chỉ còn lại hai chiếc xe thuê, và Thành Ý Bá phủ. Nói cách khác, chiếc xe màu xanh đó luôn ở gần đó chờ nhưng chưa làm gì, vì mục tiêu rất rõ ràng. Khi đã xác định xong, chỉ cần không có ai đi qua, đổ nước trong thùng xuống. Hai chiếc xe ngựa lại đỗ về trước chùa, còn kẻ chủ mưu... Chỉ đợi xem trò vui thôi mà. Chuyện này làm có bài bản không? Thật là không bài bản chút nào. Đã suy nghĩ kỹ trước sau, đã nghĩ tới việc dọn dẹp hiện trường chưa? Chưa hề. Nếu là một người từng lăn lộn trong quan trường hai năm, làm sai nha vài tháng, muốn bày trò hại người kiểu này, chắc chắn có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay. Đan Thận nếu ra tay, khỏi cần phải phân tích, suy đoán từng bước, cũng có thể làm chiếc xe ngựa lăn lóc đến vỡ vụn mà vẫn chỉ là "quá đen đủi" thôi. Làm sao mà nha môn có thể lần ra manh mối chứ? Nhưng vì làm kiểu "chỉ lo đầu không lo đuôi" này, khiến đầu Đan Thận chỉ hiện lên hình ảnh mông trần đầy vết cắn của Tô Kha, và cái cảnh bị nửa dân chúng chứng kiến đó. Đè cái trán đang căng thẳng, Đan đại nhân thở dài một tiếng. Không phải lỗi của hắn, thật sự không phải lỗi của hắn. Chẳng thể không nghĩ đến Tam công tử Tô Kha được. Để lại bao nhiêu sơ hở như thế, còn muốn toàn thân trở ra? Thật sự là coi Đan Thận này là kẻ ngốc mà. "Ta sẽ cho người hỏi thăm vài hàng xe nghe, hôm qua nhà ai thuê xe ngựa ra khỏi thành." Đan Thận thương lượng với Từ Giản.