Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 17

Thục Tâm lại tiếp tục tỉnh dậy sau cơn say triền miên đêm qua. Cô rũ rượi cả người, đầu thì cứ ong ong như ngàn con sâu châm đốt. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được nhưng khi vừa đứng dậy đã lập tức ngã khụy xuống sàn. Ngồi một lúc lâu mới hết choáng váng đầu óc. Sau khi đánh răng, rửa mặt cô bước xuống nhà.

Hôm nay Thục Tâm mặc một chiếc áo len màu vàng cùng với chân dài màu trắng. Cô thay đổi cách trang điểm rất nhẹ nhàng, phóng khoáng. Kể từ lúc gặp biến cố gia đình, Thục Tâm luôn diện những trang phục đầy phá cách cùng một lối trang điểm quyến rũ. Tuy nhiên hôm nay không hiểu vì sao cô lại ăn mặc cực kì đơn giản như vậy. Thành Quân nhìn cô đến hoa cả mắt. Cô tươi tắn, thanh tao như hồi ở Canada. Thấy cô chuẩn bị đi đâu, Thành Quân liền cởi bỏ tạp dề rồi níu tay cô lại:

- Anh có chuẩn bị đồ ăn sáng. Em ăn chút đi.

Thành Quân kéo ghế nhã nhặn mời Thục Tâm ngồi. Một bát phở nghi ngút khói bốc lên tỏa hương thơm ngào ngạt phản phất trên khuôn mặt Thục Tâm. Cô từ tốn cầm muỗng cho vào bát, khuấy nhẹ hai cái rồi múc lên ít nước cho vào miệng. Cái tiết trời se lạnh của Đà Lạt khi được thưởng thức một bát phở nóng thì còn gì bằng. Vẫn như hồi còn ở Canada, bát phở của cô vẫn không có hành như mọi khi. Nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra điều đó.

Cô dừng muỗng nhìn anh giây lát, rồi tiếp tục húp thêm vài muỗng nữa sau đó mới dừng hẳn. Cô uống cốc nước ngay bên cạnh, lấy khăn từ từ lau miệng.

- Tại sao cứ quan tâm đến tôi như vậy?

Thành Quân nhìn cô chăm chăm rồi đẩy qua cho cô đĩa trái cây, vừa đẩy vừa nói:

- Mẹ em qua cơn nguy kịch rồi. Bà ấy muốn gặp em.

Khi nghe Thành Quân nói, hai chân mày vốn châu lại của Thục Tâm đã giãn ra phần nào. Cô bình thản với tay lấy một quả dâu tây cho vào miệng, cắn một cái hết quả dâu rồi cuống dâu cô để lên bàn. Nhai vài phát, cô cầm chiếc khăn thoăn thoắt lau tay. Sau khi đã ăn hết quả dâu, cô đứng dậy quay lưng vừa đi vừa nói:

- Anh về đi. Tôi sẽ không gặp bà ấy đâu. Tôi cũng sẽ không gặp lại tất cả mọi người nữa.

Thành Quân đứng ngay dậy, chạy tới kéo tay cô nhưng bị cô gạt bỏ một cách nhẹ nhàng

- Về đi.

- Anh sẽ không về nếu không có em đi cùng. Anh ở đây chờ em. Chờ đến khi nào em chịu trở về thì thôi.

- ---

Thục Tâm chọn lái xe đến bờ hồ Tuyền Lâm, sau đó chọn một chiếc thuyền cao su tự mình chèo vào rừng tìm lá phong. Sau gần 6km chèo thuyền trên mặt hồ, cánh rừng liền hiện ra. Thục Tâm tiếp tục đi thêm khoảng 15 phút nữa vào trong rừng. Xuyên qua hàng loạt cây cổ thụ, cuối cùng cô cũng đã thấy những cây phong nối tiếp nhau với rất nhiều lá đã chuyển màu. Cô ngẩn người trước hàng loạt cây phong ở đây.

Thục Tâm mải mê ngắm nhìn, cô thẩn người ra rồi đột ngột khụy xuống đất. Mặt đất phủ đầy lá phong. Cô nhặt từng chiếc lá lên soi rọi nó dưới ánh nắng. Chiếc lá phong liền hiện lên trên nền trời một cách hoài niệm về Canada. Cô ngồi tại đó hàng tiếng đồng hồ mãi đến khi đã xế chiều mới bắt đầu chèo thuyền trở về. Tay phải của cô đã mất hết lực cho nên việc chèo thuyền mất rất nhiều thời gian. Bất lực cô thả mình lả lướt trên mặt hồ. Theo từng cơn gió se lạnh một cặp thiên nga đang bơi cùng nhau. Chúng âu yếm rỉa lông cho nhau sau đó lại bơi qua khỏi cô. Cô nhìn nó đến ngẩn người sau đó tự thấy buồn cho bản thân.

Thiên nga là loài thường kết đôi suốt đời! Chính vì vậy nó luôn được nhắc đến với khía cạnh tình yêu và lòng chung thủy… Thiên Nga luôn luôn đi có đôi. Nếu một con “vô tình” qua đời, thì con khác sẽ tìm cách tự tử…

Ước gì chúng ta như đôi thiên nga. Quấn quít bên nhau mãi chẳng rời.

- -----

Thục Tâm về đến nhà trời đã tối sầm. Không khí càng lạnh lẽo hơn nữa, cô chạy ngay vào nhà. Nhưng trước mặt cô là Thành Quân. Anh ấy đang ngồi tựa đầu vào tường. Nghe tiếng bước chân, Thành Quân lim dim mở mắt, mỉm cười rồi nói:

- Em về rồi.

- Sao còn ở đây?

- Anh ở đây chờ em. Chờ đến khi nào em chịu trở về với anh.

- Tôi nói rồi. Tôi sẽ không quay lại nơi đó nữa đâu.

Thục Tâm đặt chiếc ô vừa che lên kệ rồi mở cửa nhà. Thành Quân theo sau cô vào nhà.

- Nghe anh giải thích được không?

- Chuyện gì?

- Chuyện của chúng ta. Chỉ một lần thôi.

Thục Tâm ngồi xuống sofa tỏ ý chấp nhận. Thành Quân cũng ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối. Anh nhìn cô thành thật giải thích.

- Em có nhớ lần em gặp anh và mẹ em trong bệnh viện không?

- Lúc đó tôi đi làm xét nghiệm ADN cho Vĩ Đức.

- Lần đó anh và mẹ em gặp nhau. Cũng chính lần đó mà anh biết mẹ em bị bệnh về tim. Đó là phình động mạch chủ bóc tách.

- Mẹ không nói với tôi điều đó.

- Bà ấy không muốn em lo lắng.

- Không thể chữa trị sao?

- Có thể làm phẫu thuật nhưng tỉ lệ không cao, bà ấy cũng không chịu làm.

Thục Tâm ngắt lời ngay lập tức:

- Bà ấy đã không chịu làm thì thôi.

- Nếu có em khuyên...

- Tại sao tôi phải khuyên bà ấy.

- Vì chuyện của ba chúng ta chỉ là hiểu lầm.

" Hiểu lầm" Thành Quân nói chỉ là hiểu lầm. Tim cô đập nhanh hơn, cô sốt ruột muốn nghe sự thật.

- Mẹ em đúng thật là người yêu cũ của anh. Cũng chính vì người này mà anh mới từ chối tình cảm của em. Nhưng tất cả chỉ là ngộ nhận mà thôi.

Cô rót tách trà đưa cho Thành Quân rồi cầm tách trà của mình nhấp một ngụm nhỏ. Thành Quân lại nói tiếp với giọng rất trầm.

- Sau khi trở về Việt Nam, anh đã gặp lại mẹ em nhưng chỉ với tư cách là tri kỉ mà thôi. Rồi khi phát hiện mẹ em bị bệnh. Bà ấy muốn chút thời gian ít ỏi còn lại được trở về những ngày tháng vui vẻ bên Canada năm đó. Anh đã đồng ý giúp bà ấy. Thật ra, anh và bà ấy không có gì cả. Thật ra người anh....

- Anh nghĩ tôi tin anh sao? Kịch bản hay lắm. Muốn tôi giúp bà ấy sao bao tổn thương bà ấy đã gây ra cho tôi sao? Anh đã bịa ra tất cả chỉ để tôi quay trở về khuyên bà ấy hay sao?

- Không phải. Anh không bịa chuyện gì cả. Em không tin anh sao?

- Tôi đã nói là bây giờ tôi chẳng tin ai còn gì. Anh đi đi. Đi ra khỏi nhà tôi đi.

Thục Tâm kéo tay anh đẩy ra khỏi nhà. Cô khóa chặt cánh cửa lại nhưng những lời nói của anh cô nghe rất rõ.

- Anh sẽ ở đây chờ em. Anh sẽ không đi đâu cả.

Cô suy tư cả tiếng đồng hồ sau đó một cơn mưa liền ập đến. Cô cẩn thận mở cửa ra, Thành Quân đã đứng ngay cánh cửa.

- Sao anh còn chưa đi? Tôi không tin anh đâu. Đừng phí công vô ích nữa.

- Anh sẽ chứng minh cho em thấy toàn bộ lời anh nói đều là sự thật.

Thành Quân quay lưng liền chạy ra ngoài sân đứng. Anh đứng mặc cho cơn mưa thấm ướt người anh.

- Trời đang mưa, anh điên à. Vào nhà đi.

- Anh sẽ đứng ở đây đến khi nào em chịu tin anh mới thôi.

- Được rồi. Tôi mặc sát anh.
Bình Luận (0)
Comment