Mặt Mộ Kiệt tràn đầy hắc tuyến, tên ngốc này, đến bây giờ vẫn nhớ chuyện nhỏ nhặt đó, tự mình ăn dấm chua của mình. Tiêu Nhược Thiên thấy sắc mặt Mộ Kiệt ngày càng kém, liền tranh thủ nói lảng sang chuyện khác.
"Ài... Thật đói ah, chúng ta đi ăn điểm tâm được không? Buổi tối qua chị phải lao lực như vậy, có lẽ phải bổ sung đầy đủ một chút."
Mộ Kiệt nhớ đến bộ dạng của mình trong gương đêm qua, hiện tại lại đang đối mặt với Tiêu Nhược Thiên, cảm thấy xấu hổ vô cùng, nếu bây giờ có một cái lỗ, nàng sẽ không ngần ngại chui vào. Hai người mặc quần áo tử tế, đi xuống dưới lầu. Tiêu Nhược Thiên cười dịu dàng cười dịu dàng nắm tay Mộ Kiệt, tựa đầu lên vai Mộ Kiệt, cái này làm cho nàng cảm thấy không tự nhiên. Như thế nào đêm qua còn như một con Sói cái, bây giờ sao lại biến thành thỏ con rồi?
Hai người đi lại trong khu cư xá, bảo an của ra vào thấy, nhìn chằm chằm. Hai người kia hẳn là mới đến a? Từ trước đến giờ chưa thấy qua, đúng thật là số may, mới sáng sớm đã có thể nhìn thấy mỹ nữ, đã thế còn tới tận 2 người. Tiêu Nhược Thiên nghênh đón tất cả ánh mắt của mọi người, cười càng thêm càn rõ, dù sao nàng cũng đã quen nhận được ánh mắt của người khác rồi. Mộ Kiệt thì là một bộ dạng không chút nào để ý, thật giống như cho dù người khác nhìn hay không nhìn cũng vậy, vẫn là ngẩn người, bày ra khuôn mặt không biểu cảm. Hai người lái xe đến một tiệm bánh ngọt cách đó không xa, vốn là Mộ Kiệt ghét ăn đồ ngọt, bất quá Tiêu Nhược Thiên nói bánh ngọt chỗ này rất tuyệt, nên một mực lôi kéo Mộ Kiệt tới. Hai người tìm một góc khuất ngồi xuống, Mộ Kiệt cẩn thận quan sát của tiệm này. Phục vụ viên đều là những người trẻ chừng 20 tuổi, mặt tiền của hàng trang trí theo kiểu đáng yêu, vừa tiến vào trong, liền có thể ngửi thấy mùi bánh ngọt nồng đậm, còn có hương vị bơ sữa. Mộ Kiệt chọn một cái bánh ngọt vị trà xanh cùng một ly trà sữa, Tiêu Nhược Thiên thì chọn một tách Cappuccino cùng một cái bánh vị cà phê caramel.
Bánh ngọt rất nhanh được đưa lên, nhìn rất đẹp, làm cho người ta muốn ăn. Mộ Kiệt cho dù không thích ăn đồ ngọt, cũng đột nhiên muốn ăn thử. Vừa cắn một cái, đã cảm thấy cửa tiệm này quả không tệ, bơ trơn trượt mà không ngán, bánh ngọt bên trong rất mềm và thơm. Đột nhiên, Mộ Kiệt cảm thấy rùng mình, vội vàng ngẩng đầu lên. Thấy ai cũng đang cuối ăn, không có ai nhìn về hướng này.
"Làm sao vậy?" Tiêu Nhược Thiên hỏi.
"Không có việc gì, tôi ăn no rồi."
Hai người gọi phục vụ viên đến tính tiền. Đi tới là một là một cô bé đang đội một chiếc mũ lớn, mũ kéo xuống rất thấp, hầu như toàn bộ khuôn mặt đều chị che dưới chiếc mũ. Mặc một bộ đồng phục, nếu là người khác mặc thì sẽ thấy rất đáng yêu, nhưng trên người nàng lại có vẻ không hợp. Mộ Kiệt nhìn chằm chằm vào người này, cảm giác trên người người này có một sát khí rất lớn, trực giác nói cho nàng biết người này không đơn giản. Mộ Kiệt có thể khẳng định, cái hàn khí vừa rồi chính là do người này phát tới, hơn nữa là hướng chính mình phát tới.
Từ đầu đến cuối, cô bé này không nói qua một câu. Mộ Kiệt muốn nhìn rõ diện mạo người này. Nhưng người này kéo mũ quá thấp, Mộ Kiệt cũng không thể đem mũ người khác lấy ra được a? Tiêu Nhược Thiên phát hiện dị thường.
"Làm sao vậy? Chị đang nhìn cái gì?"
Mộ Kiệt thoáng cái phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình nhìn chằm chằm người phục viên đến ngẩn người. Lập tức che dấu sự thất thố của mình, "Không có gì, chúng ta đi thôi." Hai người một trước một sau đi ra khỏi tiệm, không phát hiện phục vụ viên kia vẫn đang chăm chăm nhìn về phía bóng lưng của các nàng. Mộ Kiệt đến lúc đi đến bên xe cũng đang suy nghĩ về người phục vụ viên kia, Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt ôm trong ngực.
"Làm sao vậy? Không yên lòng? Hay không thoải mái?"
"Không, chỉ là người phục vụ viên vừa rồi rất kỳ quái."
"Cái người vừa mới lấy tiền kia?"
"Ân, trên thân người kia luôn tỏa ra hàn khí lạnh cả người."
"Ah?" Tiêu Nhược Thiên trong lòng nghĩ, chị so với nàng còn lạnh hơn, vậy mà dám đi nói người khác. Đương nhiên, những lời này nàng chỉ có thể nghĩ trong bụng.
"Được rồi, không có việc gì, đi thôi."
Tại một biệt thự ở ngoại thành. Một nữ nhân tóc trắng mắt tím đi đến, nhìn bốn người khác có mặt trong phòng.
"Uy, chị rốt cuộc cũng đã tới, bọn tôi đợi chị thật khổ ah."
Hắc Khôi vừa nhìn thấy Bạch Phong liền bắt đầu phàn nàn. Bạch Phong không để ý tới hắn, trực tiếp đi về hướng cái người đang ngồi trong góc. Thấy người kia dùng răng gặm một cái ly thủy tinh, cái ly thủy tinh đã bị người kia gặm không còn nguyên vẹn, mà miệng nữ nhân kia vẫn nguyên vẹn. Bạch Phong lắc đầu, vuốt đầu người kia.
"Vũ, đừng cắn, rất bẩn."
Lam Vũ nghe xong lời của Bạch Phong, rất nghe lời ném cái ly thủy tinh xuống, dùng tay choàng qua cổ Bạch Phong, cứ như vậy khoác trên người Bạch Phong. "Cắt, quái thai."
Tử Kỳ khinh thường nói. Hồng Mị cười như không cười nhìn nàng, khoác tay lên vai Tử Kỳ nói, "Chớ nói lời lung tung ah, bị người kia nghe thấy, cam đoan em ăn không hết." Tử Kỳ né tránh tay của Hồng Mị, đúng ra một bên, nàng không thích cùng nữ nhân ngu ngốc ở cùng một chỗ.
"Tôi cùng Hắc Khôi đã gặp qua nữ nhân kia rồi, không có gì đặc biệt, nhưng cũng không phải rất kém cói, thân thủ cũng không tệ lắm."
"Vậy ý em là nàng thông qua thảo nghiệm của chúng ta?" Hồng Mị vừa nói chuyện, một bên lại dựa vào Tử Kỳ.
"Với trình độ như vậy mà có thể thông qua khảo nghiệm của tôi không phải là quá dễ dàng cho nàng à? Hơn nữa đi cùng với nàng còn một cảnh sát làm nhiệm vụ vệ sĩ, không thuận tiện cho chúng ta làm việc." Hắc Khôi căn bản là chơi không chán, sao hắn có thể để con mồi nhanh như vậy trốn thoát được.
"Tên cảnh sát kia cùng Mộ Kiệt quan hệ tuyệt đối không tầm thường, rất có thể là... người yêu!" Tử Kỳ một câu, làm cho Hắc Khôi thoáng một phát ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn về phía nàng, trên đầu lơ lửng vô số dấu chấm hỏi (???).
"Cái gì?"
"Chị sao lại kinh ngạc như vậy? Cái gọi là lesbian, chẳng lẽ chị chưa từng nghe qua? Đứng là quê mùa."
"Không nhầm chứ, cảnh sát kia lớn lên cũng không tệ lắm." Hắc Khôi uể oải nói.
"Nói cách khác, các nàng bây giờ là quan hệ người yêu?" Hồng Mị nhìn Bạch Phong cùng Lam Vũ rồi suy nghĩ nói.
"Ân, đúng vậy, ha ha.... thật sự là buồn cười, một tên sát thủ lại là người yêu của một tên cảnh sát, thật sự mất mặt."
"Này, Bạch, chị nghĩ sao, bây giờ phải làm sao?"
Bạch Phong ôm Lam Vũ, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng, giống như một người ngoài cuộc. Không quan tâm nói: "Ngày mai..." Bốn người nghe xong, đều nhếch môi cười, xem ra ngày mai có thể vui chơi được rồi.
"Này, nữ nhân! Đừng đi theo tôi được không?" Trên đường cái có hai nữ nhân xinh đẹp đang rượt đuổi nhau. Một người tóc đỏ, mặc âu phục lịch sự, đi đôi giày cao gót 10cm. Đuổi theo một nữ nhân toàn thân y phục đen, đeo một cái kính râm lớn. Hai người đều đồng dạng xinh đẹp, đều có dáng người như tuyệt như sao.
"Này, em chạy nhanh như vậy làm gì? Nếu chạy nữa tôi sẽ làm em biến thành tuyết tàn, em tin không?"
"Chị vậy mà cũng dùng chiêu này uy hiếp tôi, chị chẳng lẽ không đi làm sao? Đi theo tôi làm gì? Chị rất rảnh rỗi?"
"Làm sao em biết tôi rất rảnh rỗi?" Hồng Mị xấu xa cười nói.
"Nếu như chị rất rảnh rỗi, thì mời chị tìm chuyện nào ý nghĩa làm được không?" Tử Kỳ không biết người này rốt cuộc là muốn gì, từ lúc mới bắt đầu biết nhau, luôn muốn làm trái lại với mình, bất kể là nhiệm vụ hay lời nói, loại cứng đầu suốt ngày bám lấy mình. Mà người này lại còn là giám đốc của mình, ài. . . "Tử Kỳ nhớ lại, giống như cuộc sống bi thảm của mình bắt đầu từ ngày đó.
Ngày đó, mình chấm dứt khóa huấn luyện ở Mỹ, được đưa về Trung Quốc tiếp nhận những mệnh lệnh tiếp theo. Biết được được thông qua khóa huấn luyện còn có 4 người, Tử Kỳ trong nội tâm rất kinh ngạc, vậy là có người giống mình có thể thông qua cuộc khảo nghiệm? Tôi ngược lại muốn biết đó là những người nào. Đến một khu biệt thự rất lớn, Tử Kỳ đẩy cửa đi vào, nhìn lướt qua bốn người trong phòng. Ba nữ nhân, một nam nhân. Có hai nữ nhân ngồi xổm trong góc, không biết làm gì trong đó. Một nữ nhân tóc đỏ thì ngồi trên ghế salon nhìn . . . Ánh. . . Hình như là tài liệu gì đó? Nam nhân duy nhất thì nằm trên sàn nhà nghe nhạc. Tử Kỳ nhíu mày, đây chả lẽ đều là quái nhân? Bước vào, ngồi đối diện với nữ nhân tóc đỏ, đốt một điếu thuốc hút. Thuận tiền dò xét nữ nhân trước mặt mình, tóc đỏ sậm, cột sau ót, ngũ quan sắc bén, mặt trái xoan, ăn mặc giống như thành phần tri thức, lộ ra nhã nhặn lịch sự mà giỏi giang. Rất chăm chú xem tài liệu trước mặt, tựa hồ không một chút phát hiện mình đến.
Qua hơn một giờ, đống tài liệu chất chồng trước mặt kia dần dần giảm xuống, nữ nhân kia mới thở dài một hơi, vặn vặn bả vai đau nhức. Nàng ngẩn đầu lên thấy mình, Tử Kỳ cảm thấy ánh mắt của nàng ít nhất dừng lại trên người mình đến hơn 5 phút. Không để ý đến ánh mắt của nàng, nhắm mắt lại dựa lên ghế salon nghỉ ngơi. Lập tức cảm thấy có người tới gần, Tử Kỳ không cần mở mắt cũng biết chính là nữ nhân kia. Cảm giác được một đôi tay đang đặt trên eo mình, giật mình bắt lấy cái tay kia. Tử Kỳ mở tơ mắt nhìn chủ nhân của đôi tay, người nọ mỉm cười nhìn mình. "Muốn làm minh tinh không?" "Cũng được." Chính là hai chữ kia, biến thành câu thần chú biến người kia cả đời này quấn lấy mình.
Tử Kỳ tìm được một chỗ ngồi trong nhà hàng, Hồng Mị cũng theo đó ngồi xuống. "Này, tôi nói muốn mời chị ngồi sao?"
Phục vụ viên thấy bầu không khí của hai người, đang tự hỏi mình có nên đi qua không. Trùng hợp Hồng Mị hô một tiếng: "Phục vụ viên, điểm món."
Người phục viên kia mới hậm hực đi tới, toàn bộ quá trình, phục vụ viên không dám thở mạnh. Thật sự là vì mỹ nữ kia tràng khí quá cường đại, từ người nàng tản ra một loại hàn khí, làm mình đông lạnh từ khi vừa bước tới. Còn vị mỹ nữ đang kêu món ăn kia, mỗi khi kêu một món, thì mỹ nữ bên kia mặt lại đen thêm một phần. Rốt cuộc kêu xong hết đồ ăn, phục vụ viên liền thoáng một phát biến mất vô tung vô ảnh, Hồng Mị nhìn khuôn mặt xám đen của Tử Kỳ.
"Em xem, em dọa người ta chạy mất kìa, cũng may người kia không nhận ra em là minh tinh, nếu không ngày mai ắt hẳn có người nghịch dại đưa ra bài báo, làm phiền toái cho người làm giám đốc như tôi."
"Này, nữ nhân, tôi cho chị biết, đừng có mà đến quấy rầy tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với chị."
"Em xem em, nổi giận như vậy làm gì? Tôi đâu có đối xử với em như vậy."
"Vậy sao? Phản đối tôi sao? Mỗi ngày đều đi theo tôi, chị nói tôi phải đối xử thế nào?"
"Đó là tôi quan tâm em, em hiểu không? Nói xong hướng về phía Tử Kỳ nháy mắt một cái.
"Chị làm tốt chuyện của chị là tốt rồi, hai chúng ta không có quan hệ đặc biệt gì, chị không cần quan tâm tôi."
"Ah? Vậy được rồi, nếu như tôi nói tôi thích em thì sao?"
"Không quan tâm, tôi không thích chị." Tử Kỳ nói xong liền cầm túi xách đứng lên. Hồng Mị nhìn theo bóng lưng của Tử Kỳ, ánh mắt hiện lên tia mất mác.
Làm thế nào, mới có thể cho em minh bạch?