Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 29

Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt nhìn ba người đang tiến tới, rồi nhìn lại chiếc xe sau lưng bọn họ. Rất quen thuộc, đó chính là chiếc xe vừa rồi bám theo xe mình, ba người này rõ rằng là ý đồ bất chính. Nữ nhân đi trước có mái tóc đỏ chói mắt, mặc áo khoác nâu cùng quần xám nhạt, lộ ra thành thục giỏi giang. Một nữ nhân thon thả khác tóc đen dài, kính râm che khuất nửa mặt, mặc một bộ hắc y, có chút giống xã hội đen. Sau lưng hai nữ nhân hình như là một nam tử thân hình cao to, tóc đen ngắn rồi bù trên đầu. Tiêu Nhược Thiên cảm thấy một trong hai nữ nhân cùng nam nhân kia thật quen mắt, đến khi nữ nhân tóc đen bỏ cái kính râm ra, lộ ra nụ cười khiêu khích. Tiêu Nhược Thiên mới nhớ tới, tóc đen dài, kính râm đen, cả bộ hắc y, còn cái mặt muốn đấm kia, nụ cười khiêu khích. Đây không phải là nữ nhân ngày trước tại sân trượt băng thì còn có thể là ai?
"Này, hai vị, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?"
Tiêu Nhược Thiên nhìn nữ nhân cười còn YD (dâm đãng) hơn mình, đen mặt lại hỏi: "Các người muốn gì?"
"Muốn gì? Muốn cùng các người làm bằng hữu, tôi nhớ lần trước tại sân băng, chúng ta vẫn còn chưa so tài xong ?"
"Ah? Nếu là vì việc kia, tôi không quản, coi như là tôi thua."
"Có thể, dù sao cô cũng không thể thắng được tôi."
Tiêu Nhược Thiên có nén đi xúc động muốn đánh người, "Vậy không có việc gì, chúng tôi có thể đi không? Thuận tiện làm phiền các người giúp tôi đem xe đi sửa giùm."
Tử Kỳ nhướn lông mày, chậm rãi tới gần Tiêu Nhược Thiên: "Xe có thể giúp người sửa, bất quá các người đem mạng để lại."
Vừa dứt lời, Tiêu Nhược Thiên liền cảm giác có một đạo khí thẳng tắp hướng chính mình vọt tới, dựa vào bản năng, né một cái, tránh được một kích này Tiêu Nhược Thiên thối lui đến bên cạnh Mộ Kiệt. "Xem ra các nàng hẳn là cùng nhóm với cái đám người trước kia."
Mộ Kiệt nhớ lại động tác vừa rồi của Tử Kỳ, hạ giọng nói: "Cẩn thận một chút, các nàng so với những người lần trước lợi hại hơn rất nhiều, ba người này đều là cao thủ, tìm cơ hội chạy trốn."
"Ân." Tiêu Nhược Thiên đáp, sau đó không chút do dự hướng Tử Kỳ phóng đến.
"Chị không đi giúp nàng sao?" Hắc Khôi một bên ngoáy lỗ tai, hướng Hồng Mị nói, nhìn không ra chút nào khẩn trương.
"Một mình nàng có thể đối phó, không cần tôi, ngược lại là cậu, có cần không? Người được gọi là lão đại kia, liền giao cho cậu đối phó là được rồi."
Hắc Khôi bẻ bẻ cổ, đi về phía Mộ Kiệt "Không có vấn đề, để tôi chơi cùng nàng."
"Các người là ai? Rốt cuộc muốn gì?" Mộ Kiệt lúc này vẫn bảo trì tỉnh táo trước sau như một, nàng luôn cảm thấy những người này không phải là do Mặc Long Bang phái tới, mà là của một thế lực khác.
"Ha ha, cô không cần biết, chuyện này đối với cô không trọng yếu, hơn nữa tôi cũng không có ý định nói cho cô biết."
"Nếu như tôi vẫn muốn biết?"
"Vậy thì xem bản lĩnh của cô."
Mộ Kiệt như tên bắn xông đến, tung người nhảy lên, đá vào ngực Hắc Khôi. Từ cái lần cũng Mặc Long Bang giao đấu, nàng biết rõ mình không đủ khí lực, cho nên lựa chọn dùng kỹ xảo để giành chiến thắng. Hắc Khôi một cái nghiêng người tránh được một kích của Mộ Kiệt, sau đó xoay người hướng lưng Mộ Kiệt đánh tới. Trong chiến đấu kiêng kỵ nhất là xoay lưng về phía đối thủ, đây không thể nghi ngờ chính là tự mình tìm đường chết. Mộ Kiệt cảm thấy sau lưng có một cỗ sát khí đang lao tới, gập eo xuống, dùng tay chống đất, hai chân đạp về phía sau, đá Hắc Khôi bay ra xa.
Bên kia Tiêu Nhược Thiên cũng bất phân thắng bại, hai người đều không thích đối phương. Trong từ điển của nữ nhân, chỉ có ba từ: Hâm mộ, ghen ghét, hận. Mà trong mắt Tiêu Nhược Thiên, dù đúng hay không đúng, tóm lại, nếu ngươi chọc giận Tiêu đại cảnh sát của chúng ta, thì chắc chắn không có kết quả tốt. Tiêu Nhược Thiên tập trung công kích mặt của Tử Kỳ, bởi vì cái khuôn mặt kia thật làm nàng khó chịu. Cái nụ cười trên cái bản mặt kia, vô cùng khiêu kích, làm cho Tiêu Nhược Thiên từ trong ra ngoài đều khó chịu.
"Ôii! Nữ nhân này như thế nào lựa mặt của tôi công kích thế kia? Tôi là đại minh tinh a, mặt rất trọng yếu, cô có biết tôi cần cái khuôn mặt để kiếm cơm không?"
Tiêu Nhược Thiên thừa dịp Tử Kỳ đang nói, tát một phát, đem mặt Tử Kỳ đánh méo một bên. "Sao? Tôi muốn đánh mặt của cô đấy, cô không hài lòng thì có thể biến đi a." Nói thật, một cái tát kia của Tiêu Nhược Thiên là dùng hết sức, tay của mình còn cảm thấy đau, huống chi cái mặt của người nọ đây?
Tử Kỳ xoa xoa cái mặt bị đánh đau, hất tóc, hung hăn nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên: "Đồ nữ nhân chết tiệt, cô chính là ghen ghét tôi xinh đẹp hơn cô phải không? Cô xem cô đánh đến lệch miệng của tôi!" Tiêu Nhược Thiên nhìn cái bộ dạng chật vật của Tử Kỳ, cái gì đại minh tinh trên TV lung linh chứ, chỉ là một bà điên mà thôi.
Tràng cảnh tái hiện, má trái Tử Kỳ bị Tiêu Nhược Thiên tát sưng phồng lên, khóe miệng còn có vết máu, tóc đen dài lại rối tung trên mặt, giống như một ăn xin ven đường, như một bà điên tinh thần không bình thường.
"Phốc!.... hahaha"
Tiêu Nhược Thiên thoáng cái nhịn không được, bật cười, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Tử Kỳ mà buồn cười.
"Tôi xem cô còn cười được hay không!" Bên giày Tử Kỳ bắn ra một con dao găm, tuy rất nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng. Nàng liền nhấc chân đá vào người Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên thầm kêu không, bất quá ngoài miệng vẫn không chịu thua.
"Ai nha? Tiểu nha đầu tức giận?"
"Ít nói nhảm, hôm nay tôi không giết cô, tôi không phải họ Tử."
Hồng Mị thấy bộ dạng hung hăn của Tử Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu. Nha đầu này, rất dễ bị người khác chọc giận.
Hắc Khôi xoay người đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người.
"Không thể tưởng được, cô cũng rất khá nha, là tôi sơ sót, tôi quên mất cô cũng là một nhân tài được "Giản" huấn luyện, vậy bây giờ tôi phải tập trung rồi."
Mộ Kiệt nhàn nhạt cười cười: "Tốt, vậy để cho tôi lĩnh giáo một phát."
Mộ Kiệt trong lòng đã xác định những người này quả nhiên không phải do Mặc Long Bang phái tới, nhưng thế nào lại là "Giản" phái tới đây. Mộ Kiệt không biết vì sao "Giản" lại muốn giết nàng, bất quá hiện tại không thể sơ sót, những sát thủ của "Giản" rất lợi hại, chỉ sai lầm một chút, liền sẽ bỏ mạng. Ngay lúc Mộ Kiệt đang ngẩn người, Hắc Khôi đã tới trước mặt nàng, hướng một nắm đấm đến, Mộ Kiệt hơi nghiêng thân, thoải mái tránh đi.
"A........" Đúng lúc này Mộ Kiệt đột nhiên nghe được một tiếng kêu thân thuộc, vừa quay đầu lại liền thấy Tiêu Nhược Thiên té trên mặt đất, mà bụng của nàng, là đang chảy máu tươi. Mộ Kiệt vừa muốn xông qua cứu nàng, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, một âm thanh vang lên. Cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó một loạt nấm đấm hướng tới.
"PHỐC. . . " Mộ Kiệt phun ra một ngụm máu tươi, thoáng cái ngã nhào ra đất.
"Nguyên lai cô cũng chả hơn gì, vì khinh địch mà bị tôi giết chết, cô không biết trên chiến trường kiêng kỵ nhất là thất thần ư? Hay là tôi không đáng để cô nghiêm túc chiến đấu?".
Mộ Kiệt cảm giác nữa trên của mình như bị nổ tung ra, trong dạ dày cũng một hồi quay cuồng, nàng quỳ trên mặt đất nhổ ra từng ngụm từng ngụm máu.
"Mộ Kiệt!" Tiêu Nhược Thiên nằm trên mặt đất kêu to, thì một bàn chân giẫm lên.
"Chính bản thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn lo chuyện người khác?"
Mộ Kiệt hướng mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên, rồi lại nhìn lại người trước mặt.
"Cứ như vậy sẽ chết mất? Có thể chứ? Như vậy sẽ nhẹ nhõm rất nhiều a? Bất quá thù của cha mẹ mình, ai thay mình báo? Còn có . . . nàng, nàng không thể cùng mình chết, mình không thể hại nàng chết."
Mộ Kiệt rất nhanh đứng dậy, một quyền hướng cằm Hắc Khôi đánh tới. Hắc Khôi không nghĩ tới Mộ Kiệt còn có thể cử động, nên chỉ một quyền, liền té xuống đất. Mộ Kiệt rút súng bên hông ra, chỉ vào Hắc Khôi.
"Không được nhúc nhích, nếu cử động, tôi sẽ bắn chết anh."
Những người còn lại đều quay đầu nhìn về Mộ Kiệt, máu từ đầu Mộ Kiệt theo tóc đen dài nhỏ xuống. Thân thể gầy yếu đứng xiêu vẹo, giống như tùy thời sẽ ngã xuống. Tiêu Nhược Thiên muốn đỡ nàng, muốn đỡ nữ nhân làm nàng đau lòng, nhưng là thân thể bị giẫm không nhúc nhích được.
"Này, Hắc Khôi anh thế nào lại trở thành con tin? Tôi còn chơi chưa chán nha. Làm sao bây giờ? Anh phải bồi thường cho tôi!".

Tử Kỳ vẻ mặt không vui nhìn Hắc Khôi nằm dưới chân Mộ Kiệt.
"Khục khục. . .Tôi cũng không muốn, ai biết nàng còn có súng, sớm biết như vậy thì chúng ta cũng đeo súng thì tốt rồi."
"Này, cái tên ngốc, nếu đeo theo súng, nháy mắt đã xong, thì còn gì gọi là hưởng thụ a?".
Tử Kỳ vẻ mặt khinh thường nói. Hồng Mị dụi dụi mắt, ngáp một cái.
"Hai người đừng cãi nữa, Hắc Khôi, cậu muốn bọn tôi cứu không? Nếu muốn chúng tôi cứu cậu, thì cậu phải chịu trách nhiệm về tiền tiêu vặt của Tử Kỳ một năm nha."
"Haha, Hồng Mị, chị lại nói tiếng người rồi."
Tử Kỳ nghe tới tiền tiêu vặt thì hai mắt đều sáng lên, hơn nữa tới những một năm, ngẫm lại liền cao hứng, lại có thể mua biệt thự, mua xe, mua quần áo rồi. Tiêu Nhược Thiên nghe 3 người đối thoại, sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, đây là loại người gì? Mạng đã rơi vào tay người khác, còn có thế tự tại nói chuyện phiếm.
"Tốt rồi, Hắc Khôi, anh đến cùng có muốn hay không chúng tôi cứu anh, nếu như anh không cần, tôi lập tức khai tử nữ nhân đáng hận này."
Nói xong, Tử Kỳ đem dao đặt lên cổ Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt cảm thấy tim mình chậm đi một nhịp, nàng biết rõ tác phong của "Giản", cho dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, bất kể là tánh mạng của cộng sự, hay tánh mạng của chính mình, đều không thèm ngó tới. Tay Mộ Kiệt phát run, nàng nhìn chằm chằm vào Hắc Khôi. Sợ hắn nói một chữ không, thì tánh mạng của Tiêu Nhược Thiên sẽ bị hủy trong tay nữ nhân kia. Mộ Kiệt chưa từng sợ hãi như vậy, cái này làm cho nàng nhớ tới sự tình mình chưa bao giờ muốn đối mặt, màn bắn nhau 22 năm trước. Chính mình tận mắt thấy cha bị người khác bắn chết, còn mẹ thì chết trong tay một tên cảnh sát đáng hận. Nàng hận, hận hết thảy. Là người kia đã sắp đặt để cho cha mình bị cảnh sát vây quanh, là người kia sắp đặt giết chết cha mình. Rồi tên cảnh sát kia một phát súng bắn chết mẹ mình. Mộ Kiệt thấy khóe miệng của Tiêu Nhược Thiên lộ ra một nụ cười, còn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn mình. Không sợ chết. . . nhưng lại luyến tính chính mình.
"Các người vẫn là cứu tôi đi, tôi không muốn chết bởi một trò chơi nhàm chán, chẳng qua chỉ là một năm tiền tiêu vặt, đối với tôi mà nói không đáng gì."
Hắc Khôi ngoài miệng nói không sao cả, nhưng trong nội tâm sớm đã thủng một lỗ. Một năm! Chính là một năm a! Một năm tiền tiêu vặt, có trời biết nữ nhân kia trong một năm sẽ hoang phí bao nhiêu tiền!
Tử Kỳ nhấc chân đang dẫm trên người Tiêu Nhược Thiên, vỗ vỗ thân thể, đắc ý cười:
"Hắc Khôi, anh thật là sợ chết a."
Hồng Mị cười nhạo vẻ mặt cầu xin của Hắc Khôi, trong nội tâm một bụng nở hoa, chỉ cần nghĩ đến một năm không cần làm gì cũng có tiền dâng tận miệng. Nàng thật muốn đốt một tràng pháo chúc mừng. Bất quá, trước mắt, còn có một chuyện quan trọng phải làm, ba người nhìn nhau, cười quỷ dị.
Mộ Kiệt nâng Tiêu Nhược Thiên dậy, ghé vào bên tai nàng nói:
"Chạy mau!"
Nói xong nâng Tiêu Nhược Thiên dậy, nhanh chóng hướng trong ngõ nhỏ chạy tới. Ba người sững sờ, lập tức chạy đuổi theo.
"Tôi nói, hai người bọn họ chạy rất nhanh nha, chỉ chớp mắt không thấy tăm hơi. Tên cảnh sát chết bằm kia, dám đánh vào mặt tôi, tôi bắt được nhất định không tha cho nàng!" Tử Kỳ một bên chạy, một bên xoa mặt nói.
"Em hay rồi, tranh thủ thời gian mà truy a, nếu để cho người dễ dàng bỏ chạy như vậy, chúng ta đi đâu tìm lão đại mới? Phong sẽ tức giận."
Hồng Mị cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn khuôn mặt buồn cười của Tử Kỳ, nàng sợ mình nhìn thấy sẽ bật cười.
"Tôi nói, nếu như tôi bắt được các nàng, thì tiền tiêu vặt kia liền xóa bỏ, thế nào?" .
Tử Kỳ cùng Hồng Mị cười cười, cái cười kia chỉ có một nghĩa duy nhất
— "Không có cửa đâu!".

Bình Luận (0)
Comment