Tiêu Nhược Thiên ánh mắt mê ly nhìn Mộ Kiệt, bởi vì ham muốn mà hai gò má đỏ ửng lên, bờ môi được hôn có chút sưng lên. Hết thảy hết thảy, trong mắt Mộ Kiệt mà nói, không hề nghi ngờ, chính là trắng trợn câu dẫn. Những giọt mưa tí tách bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ đọng lại trên đường cái, đây chính là cơn mưa bớt chợt của đầu tháng 4, những tiếng tí tách đã dần chấm dứt, bầu trời âm u đã dần sáng lên.
Không khí trong phòng dần dần ấm lên, Mộ Kiệt cúi đầu xuống, hôn lên cái cổ dài bóng loáng của Tiêu Nhược Thiên, đến mức, ô mai giăng đầy người.
"Ân. . ."
Tiêu Nhược Thiên thoải mái rên lên một tiếng, cũng ngẩng đầu lên, mặc cho Mộ Kiệt tùy ý trêu đùa trên cổ của mình. Tay từ sau lưng Tiêu Nhược Thiên hướng ra trước, xoa lên hai khỏa tròn đầy đặn trước ngực Tiêu Nhược Thiên. Tay không ngừng vuốt ve, xoa bóp thành đủ hình dạng, có khi thì dùng lòng bàn tay chạm lên hai điểm nổi lên, mỗi lần đều khiến người dưới thân một hồi run rẩy. "Ah. . ." Tiêu Nhược Thiên không kiềm chế được mà phát ra tiếng, nàng mở mắt, liền thấy Mộ Kiệt đang vùi đầu ở giữa hai ngực mình, trên đỉnh ngực còn truyền đến cảm giác khoái cảm tê tê dại dại, được người yêu yêu thương mang cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng Tiêu Nhược Thiên.
Mộ Kiệt ngậm lấy hạt đậu kia, dùng răng cắn nhẹ, rồi dùng đầu lưỡi đảo qua, giống như là đang một viên kẹo thật ngọt ngào, không nỡ nuốt vào, nhưng cũng không muốn nhả ra. "Ân. . . ah. . ." Tiêu Nhược Thiên dùng hết sức cắn môi dưới, cố gắng khống chế tiếng rên phát ra. Nàng không biết vì cái gì, chỉ là một kích thích nhỏ, nhưng mình lại nhạy cảm đến như vậy. Tiêu Nhược Thiên trước kia cũng đã qua đêm với nhiều nữ nhân, tuy nhiên nàng thích động người khác hơn, nên luôn đảm nhiệm nhiệm vụ của một T, nhưng cũng không phải Tiêu Nhược Thiên không cho người khác động. Trước kia rất nhiều nữ nhân ở trên giường ra sức lấy lòng mình, nhưng chính là đến một cảm giác đều không có, thậm chí làm xong màn dạo đầu, mình vẫn không có tý ẩm ướt. Nếu như không phải bản thân mình có khát vọng với người khác, Tiêu Nhược Thiên thật sự tưởng mình là bị lãnh đạm. Tiêu Nhược Thiên có lần cho rằng, từ sau người kia, sẽ không có ai có thể đem lại khoái cảm cho mình, càng không có người có thể đem cái thân thể chai lỳ này lên đỉnh, nhưng mà Mộ Kiệt lại có thể dễ dàng làm được.
Chính mình vuốt ve bên dưới của nàng, không ngăn được ham muốn của bản thân. Muốn. . . muốn hơn nữa. . . Tiêu Nhược Thiên cong thân người lên, chủ động ôm lên cổ Mộ Kiệt, đem đầu Mộ Kiệt áp xuống ngực mình. Mộ Kiệt cảm giác được Tiêu Nhược Thiên áp khu vực trơn ấm kia lên, rồi cứ từng đợt từng đợt ma sát vào bụng mình, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hình dáng của đóa hoa kia, cánh hoa mềm mại, cùng với khu rừng nhiệt đới bí mật kia. Ngẩng đầu nhìn người dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dục vọng mà đỏ ửng lên, mắt hơi hơi nhắm lại, lông mi thật dài bên trên mang theo tí ti sương mù, tựa như một hài nhi bị người khi dễ.
"Tiêu Nhược Thiên... em thật đẹp.." Mộ Kiệt thì thào nói, tay theo sau đó mà chuyển dần xuống dưới.
Mộ Kiệt cúi người xuống, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng bên rốn Tiêu Nhược Thiên, tay kia vẫn còn đặt bên một khỏa tròn kia, còn tay này đã tìm đến được hoa viên ấm áp. Mộ Kiệt dùng cả bàn tay xoa lên chỗ tư mật của Tiêu Nhược Thiên. Chỗ đó đã sớm ẩm ướt rất nhiều, Mộ Kiệt nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên, quả nhiên, khuôn mặt của người dưới thân càng đỏ hơn, thậm chí còn dùng tay che mặt.
"Làm sao vậy? Tôi chỉ mới ly khai 3 tháng mà em đã muốn tôi đến như vậy sao? Đúng là đại hồng thủy nha. . .".
Tiêu Nhược Thiên thật sự không thể tin được Mộ Kiệt sẽ nói ra những lời như thế này, Mộ Kiệt không phải là đầu gỗ sao? Mộ Kiệt không phải là mặt không biểu cảm sao? Như thế nào lại có thể nói ra những lời tràn đầy sắc tình như vậy, Tiêu Nhược Thiên thầm mắng mình không tiền đồ, chỉ có một chút đã ẩm ướt đến như vậy, mặc khác nàng quyết định, muốn một lần kiểm nghiệm một nhân cách khác của Mộ Kiệt. . . Ân. . . Xem ra tính cách của đứa nhỏ này rất xấu nha. . .
"A.... ah....." Tay Mộ Kiệt bỗng nhiên đè lên hoa hạch của cánh hoa, làm cho Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát kêu ra tiếng. "Phát cái gì ngây ngốc đây?" Mộ Kiệt cười nói. Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt cười, cảm thấy mình dường như lạc vào một thảo nguyên hoa Lavender, không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ một ý nghĩ thầm duy nhất là sẽ sa vào trong cái nơi tràn đầy hương thơm ôn nhu này. Mộ Kiệt đưa tay tách chân Tiêu Nhược Thiên ra, nguyên vẹn hoa viên hiện ra trước mắt mình. Khu rừng nhiệt đới tràn ngập mê hoăc kia, động khẩu nho nhỏ động khẩu nho nhỏ vẫn còn chảy mật dịch kia, dường như đang quyến rũ mình. Hoa thạch trong cánh hoa đã đỏ đến sung huyết, cao cao hướng chính mình đứng thẳng lên. Dùng ngón tay vẽ vài vòng ở giữa, thỉnh thoảng dùng ngón tay giữa chạm vào cửa động, cứ mỗi lần như vậy người dưới thân mình lại phát ra tiếng rên nhỏ.
Tiêu Nhược Thiên cảm giác giống như có mấy vạn con kiến đang bò trong thân thể mình, phần bụng dưới như bị hỏa đốt không ngừng hướng mình kêu gào. Nhưng cả người không khí lực, làm cho nàng không biết làm sao. Tiêu Nhược Thiên khó chịu giãy dụa thân thể, lần đầu tiên, khát vọng một người như thế, khát vọng người kia tiến vào trong thân thể mình. "Ân. . . .ah. . . ." Bên trong không ngừng phát hoả, nhưng chính ai kia trì hoãn không làm thỏa mãn.
"Mộ. . . Mộ Kiệt. . . Em muốn. . . Em muốn chị. . . cho . . . cho em. . . " Tiêu Nhược Thiên chủ động cong người lên, dùng tay ôm lấy cổ Mộ Kiệt. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên dưới thân, đôi má đỏ ửng, trong hốc mắt còn có một ít sương, đột nhiên cảm giác dưới bụng tuôn ra một đạo nước ấm. Người yêu chủ động cầu hoan, có mấy ai có thể kìm nổi lòng?
Mộ Kiệt chen chân vào giữa hai chân Tiêu Nhược Thiên, không chút do dự đưa ngón tay tiến vào trong thân thể Tiêu Nhược Thiên. "Ah. . ." Cảm giác được chỗ trống dưới thân được lắp đầy, Tiêu Nhược Thiên thoải mái kêu lên. Mộ Kiệt cảm thấy ngón tay như đang được ôm ấp chặt chẽ cùng ôn hòa, nàng đã yêu loại cảm giác này. Ngón tay rất nhanh ở trong cơ thể Tiêu Nhược Thiên ra vào, khuôn ngực no đủ của Tiêu Nhược Thiên cũng theo tiết tấu đó mà rung động. Thuận thế ngậm lấy hạt đậu đang chuyển động kia, dùng sức mút lấy. "Ah. . . ah. . . " Tiêu Nhược Thiên không chịu được kích thích ở bên dưới cùng trước ngực liền lớn tiếng kêu lên.
Mộ Kiệt cảm giác được mật dịch trong cơ thể Tiêu Nhược Thiên ngày càng nhiều, thậm chí mỗi lần ra vào thì đều làm một ít mật vươn ra. Không ngừng tăng tốc, rồi sau đó lại đưa thêm một ngón tay nữa vào. Tiêu Nhược Thiên cảm giác như mình không thể còn khống chế được thân thể mình, ức chế không nổi rên rỉ, khống chế không nổi theo tiết tấu cao thấp của Mộ Kiệt. "Ah. . . Mộ Kiệt. . . Mộ Kiệt. . . Nhanh lên. . . . Em. . . . Ah. . . " Tiêu Nhược Thiên chỉ cảm thấy ngón tay của Mộ Kiệt không ngừng mà ra vào trong cơ thể mình, mỗi lần đều xuyên thẳng đến cùng. Mãnh liệt kích thích, làm cho thần trí của nàng gần như mơ hồ.
Mộ Kiệt cảm thấy Tiêu Nhược Thiên đã sắp tới, bỗng nhiên đem Tiêu Nhược Thiên đỡ ngồi dậy, để cho nàng ngồi trên đùi mình, sau đó ra vào nhanh hơn. "Ah. . .ân. . . thật nhanh. . . thật nhanh. . ." Tiêu Nhược Thiên căn bản chưa kịp phản ứng, lại liền một lần nữa rơi vào khoái cảm. Mộ Kiệt cảm thấy bức tường thành hai bên của Tiêu Nhược Thiên đang chặt chẽ bao lấy ngón tay của mình, thắt chặt rồi nới lỏng, mật dịch ấm áp liên tục không ngừng từ cửa động chảy ra. Tìm được một điểm nổi lên trong tường thành, Mộ Kiệt hung hăng đè lấy. Nàng biết rõ đó là cái gì, nhớ rõ lần trước, Tiêu Nhược Thiên cũng làm thế với chính mình, lần này đương nhiên muốn trả đũa.
"Ah. . . ah. . . Mộ Kiệt. . . Em yêu chị. . . Em yêu chị. . . "Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu một hồi cảm giác tê dại, sau đó dần lan rộng ra toàn thân, từ đầu, đến phần bụng, đến chân, cuối cùng từ trong thân thể chảy ra. Mộ Kiệt rút tay ra, trên đó vẫn còn vươn dịch mật của Tiêu Nhược Thiên.
Hai người kiệt sức nằm ở trên giường thở gấp, Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dạng kiệt sức của Mộ Kiệt, trong nội tâm một hồi rút đau, đem Mộ Kiệt ôm vào trong ngực.
"Rất mệt phải không? Có phải đem làm thụ được rồi?"
"Còn có thể, không phải đã rất mệt a."
"Ah? Vậy sao?"
"Ân."
Tiêu Nhược Thiên nhìn thân thể trần truồng của Mộ Kiệt, khỏa tròn trước ngực theo hô hấp mà dâng lên hạ xuống. Vừa hồi phục lại thì dục vọng lại tăng lên, liền cảm thấy phần bụng một cỗ khô nóng. Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên đem Mộ Kiệt áp dưới thân thể, sau đó cuối đầu hôn cái người không kịp phản ứng kia.
"A........" Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên đột nhiên tập kích đến không kịp trở tay, nụ hôn của Tiêu Nhược Thiên mãnh liệt cực nóng, cái lưỡi ấm nóng kia không ngừng làm bừng lên các giác quan của mình. Làm thân thể của Mộ Kiệt thoáng một phát mềm nhũn ra, tựa hồ có một cái gọi là dục vọng đang chậm rãi lên men.
Hai người hôn đến bất phân thắng bại, không chút nào phát hiện một thân ảnh xuất hiện trong phòng khách. Kỹ thuật hôn cao siêu của Tiêu Nhược Thiên không ngừng trêu chọc lấy Mộ Kiệt. "Ân. . ." Nghe được mấy tiếng rên khẽ của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên xoa lấy ngực không lớn không nhỏ của Mộ Kiệt. Dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên đỉnh hạt đậu, cảm thấy nó từ từ trong tay mình mà dần đứng thẳng lên. Tiêu Nhược Thiên thoả mãn ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi Mộ Kiệt.
"Tiêu. . . ah. . ." Lời định nói ra liền bị đánh gãy. "Yên tâm đi, bảo bối, em sẽ làm chị được thoải mái, ân? Được không nào? Em cũng nhớ chọ, em cũng muốn hảo hảo yêu chị, nghe lời."
Cảm thấy được thân thể Mộ Kiệt dần dần nhuyễn xuống, Tiêu Nhược Thiên cười tiếp tục âm mưu lật dậy của chính mình. Môi Tiêu Nhược Thiên không ngừng di chuyển xuống dưới, trên đường đi, gieo rắt bao nhiêu là ô mai. Tách hai chân đang đóng chặt Mộ Kiệt ra, trải qua trận mây mưa vừa rồi, lại bị Tiêu Nhược Thiên kích thích, mật dịch của Mộ Kiệt đã sớm thấm ướt ga giường. Tiêu Nhược Thiên nhìn điểm đỉnh của hoa thạch, còn hai cánh hoa đã sớm nở rộ kia, nồng nàn áp môi lên.
Tiêu Nhược Thiên không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích điểm hoa thạch đã sớm đỏ đến sung huyết kia, thậm chí còn muốn đem nó ăn vào miệng. "Ah. . . ah. . ." Khoái cảm mãnh liệt làm cho Mộ Kiệt ức chế không được tiếng rên cứ thế mà phát ra. Tiêu Nhược Thiên nghe được tiếng kêu của Mộ Kiệt, liền cảm thấy một dòng nước ấm từ bụng dưới mình chảy ra. Tách hai chân Mộ Kiệt, đem chân chen vào giữa hai chân Mộ Kiệt, chỗ tư mật của hai người theo như thế mà dán hợp lại với nhau. Hai khỏa ngực no đủ cũng chạm vào nhau, hai đôi môi cũng dán hợp lại cùng một chỗ. Tiêu Nhược Thiên ưỡn eo, không ngừng ma sát chỗ tư mật của mình và Mộ Kiệt.
"Ân. . .ah...." "Mộ Kiệt. . . ." "Tiêu Nhược Thiên. . ." Hai người cứ như thế kêu tên của đối phương, âm thanh rên rỉ không ngừng vang vọng cả gian phòng.
Tiêu Nhược Thiên xoay thân thể Mộ Kiệt lại, để cho Mộ Kiệt hai đầu gối quỳ trên giường. Giờ này khắc này, chỗ tư mật của Mộ Kiệt không hề che giấu bại lộ rõ trước mặt Tiêu Nhược Thiên. Nhìn cánh hoa trong hoa viên đã tách ra, còn có ở động khẩu không ngừng chảy ra mật dịch. Ngón tay Tiêu Nhược Thiên ngay trước động khẩu quẩn quanh. Mộ Kiệt không biết Tiêu Nhược Thiên muốn làm gì, ý thức của nàng bây giờ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, miễn cưỡng dùng tay chống thân thể lên, vừa định quay đầu lại, Tiêu Nhược Thiên dùng đôi môi ấm nóng hôn lên phía sau lưng nàng. Nụ hôn cháy bỏng theo eo hướng lên, theo chung quanh hồ điệp cốt của Mộ Kiệt làm hiện lên nhiều dấu hôn. Tiêu Nhược Thiên ưa thích lưu lại ấn ký của mình trên người Mộ Kiệt, bởi vì đó là bằng chứng chứng minh Mộ Kiệt thuộc về mình.
Mộ Kiệt tỉnh táo lại, mới phát hiện tư thế của mình vô cùng xấu hổ. Chính mình quỳ trên giường, mà nơi tư mật của mình đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt muốn lật người, nhưng eo đã bị Tiêu Nhược Thiên ôm lấy, tiếp theo là một cảm giác ở nơi tư mật tiến đến.
"Ah. . ." Tiêu Nhược Thiên bỗng nhiên tiến nhập thân thể Mộ Kiệt, sau đó rất nhanh ra vào. "Ân. . . ân. . ." Khoái cảm mãnh liệt từ thân dưới lan truyền toàn thân, một ít khí lực còn sót lại trên tay căn bản không đủ chống đỡ nổi thân thể của mình, hai chân cũng bắt đầu dần run lên. Tiêu Nhược Thiên tựa hồ cảm giác được Mộ Kiệt vô lực, dùng sức ôm lấy eo Mộ Kiệt. Động tác tay không ngừng lại mà còn nhanh hơn, mỗi lần đều tiến sâu đến cùng. "Ah. . .ah....." Mộ Kiệt không tự chủ được rên lên, theo động tác của Tiêu Nhược Thiên mà không ngừng đong đưa thân thể.
Ý thức Mộ Kiệt dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy Tiêu Nhược Thiên tại trong thân thể của mình mạnh mẽ ra vào, những đợt khoái cảm từng đợt từng đợt đánh úp lại. Không được. . . . Một điểm khí lực đều đã rút cạn hết rồi.
"A. . .. Tiêu. . . Tiêu Nhược Thiên. . . Đừng.. . . Tôi chịu không được . . . Không được . . . Ngừng. . . Ah. . ." Hai người kiệt sức ngã xuống giường, đến cả khí lực để nói đều không còn.
Trước mắt tối sầm, hai người ôm nhau cùng một chỗ dần dần thiếp đi.