Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 56

Bên này, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt giằng co một buổi tối, những người khác cũng tự nhiên ngủ không ngon. Tối hôm qua, Hoa tỷ và Dạ Vi ăn cơm xong, vừa mới lên lầu đã nghe trong phòng của Tiêu Nhược Thiên truyền đến âm thanh. Hai người tự nhiên biết là có chuyện gì xảy ra, nhìn nhau cười, rồi trở về phòng mình.
Hoa tỷ đứng dựa bên cửa sổ, nghe tiếng ngâm nga của Dạ Vi trong phòng tắm, tựa hồ tâm tình rất tốt. Gần đây, mình luôn lơ đãng mà quan tâm đến người kia, số lần còn nhiều hơn cả tưởng tượng của mình. Tại sao mình lại phải để ý đến nàng? Mình đã có Tiểu Vi, mà nàng, trong lòng nàng chỉ có duy nhất người kia, cho dù người kia không yêu nàng, nhưng nàng là loại người cho dù mất hết hy vọng cũng sẽ không thay lòng a? Đúng là một nữ nhân quật cường a. . .
Đang suy nghĩ, thì thân người đã được một cỗ ám áp áp lên, Hoa tỷ chấm dứt cái suy nghĩ miên man, đem thân người tựa vào người Dạ Vi.
"Đang suy nghĩ gì?"
Dạ Vi nhẹ giọng hỏi, còn cố ý thổi khí bên tai Hoa tỷ, động tác mập mờ nói không nên lời. Hoa tỷ phát giác được động tác khiêu khích của Dạ Vi, khẽ nhíu mày. Gần đây mỗi khi lên giường, mình luôn không thể tập trung tinh lực, mỗi lần làm được một nữa đều nghĩ tới người kia, cảm giác đối với Dạ Vi ngày càng ít. Hoa tỷ hiểu rõ, mình đã muốn thay lòng đổi dạ, nhưng là vì cái gì đây? Tại sao lại đến đột nhiên như vậy, tựa hồ sau tất cả điều phát sinh, chỉ còn nhìn thấy người kia. . .
Hoa tỷ lách người, rồi nằm vật xuống cái giường mềm mại rộng lớn kia. Cố ý không nhìn ánh mắt hơi kinh ngạc của Dạ Vi, nhàn nhạt nói: "Tiểu Vi, hôm nay mệt mỏi quá, ngày mai làm tiếp được không?"
Dạ Vi không sao cả cười cười, cũng theo đó trèo lên giường. "Ân, tốt!" Nói xong, hôn lên má Hoa tỷ một cái. Lúc này mới ôm Hoa tỷ chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, nói thật, rất không an ổn. Hai người cơ hồ lần lượt bị đánh thức. Đầu sỏ gây nên, cái kia tự nhiên là chính là Tiêu Nhược Thiên. "Tiểu Vi, mấy. . . mấy giờ rồi?" Hoa tỷ nheo mắt hỏi.
"Ách. . . hơn 3 giờ, chị ngủ tiếp đi a."
Hoa tỷ liền bật người dậy. "Tôi x! Tiêu Nhược Thiên thật là khốn kiếp mà, đến giờ này vẫn không để người khác ngủ a? Cái này mấy giờ rồi vẫn chưa xong việc? Nàng không mệt, nhưng là tôi mệt!" Dạ Vi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cái này. . .đúng thật là có hơi lâu. . .
Hoa tỷ cùng Dạ Vi nằm yên lại trên giường, nghe phòng bên cạnh không ngừng truyền đến những tiếng rên nhỏ đứt quãng. Hai người đều mở to mắt, Hoa tỷ dĩ nhiên là mặt tràn đầy hắc tuyến rồi. Lại nghĩ đến thân thể gầy yếu của Mộ Kiệt, lại một hồi ác hàn. Mộ Kiệt a Mộ Kiệt, ai bảo cô yêu phải một tên sói chúa, cô. .  cô đúng là nên tự cầu nguyện đi a. Tôi cũng không giúp được cô rồi.
Cứ như vậy, tới lúc ăn điểm tâm sáng, Hoa tỷ cùng Dạ Vi đều đã nhanh chóng biến hình, trở thành động vật quý hiếm. Mắt cả 2 thâm quần đi ra cửa phòng. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Diệp Nhiễm bên cạnh, Hoa tỷ nhìn đôi mắt có chút đỏ và sưng lên của Diệp Nhiễm. Rõ ràng không phải là do ngủ không đủ giấc, cái nữ nhân ngu ngốc này! Không phải là khóc cả đêm chứ? Hoa tỷ càng thêm hận Tiêu Nhược Thiên, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi Tiêu Nhược Thiên đi ra, nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng, để cho nàng hiểu được, cái gì gọi là hậu quả của việc hoạt động quá sức.
Diệp Nhiễm thấy hai mắt thâm quầng của 2 người, cũng tự nhiên hiểu, cũng không phải chỉ mình một đêm không ngủ. Ngày hôm qua, sau khi mình trở về phòng không lâu, chợt nghe phòng bên kia truyền đến âm thanh. Cái thanh âm kia cực kỳ quen thuộc, tuy nàng đã sớm biết, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên sẽ làm tình, nhưng là không tưởng tượng được cái âm thanh kia lại như thế.
Nghe âm thanh ngượng ngùng, còn có tiếng thở dốc. Từng tiếng cứ truyền đến tai Diệp Nhiễm, giống như là lăng trì, làm cho lòng của nàng đau như cắt. Nghĩ đến nữ nhân mình yêu không thể chạm vào, mà giờ đây bị người khác xâm phạm thân thể, bị người khác làm đưa lên bộ dạng cao triều, Diệp Nhiễm cảm giác mình quả thực muốn điên rồi.
Diệp Nhiễm cả đêm đều ngẩn người nhìn ra bên ngoài, nghe thanh âm suy yếu của người kia. Những cái ghen ghét lúc nãy, đều đã biến thành đau lòng. Diệp Nhiễm thậm chí còn muốn chạy đến gian phòng bên, ngăn cản cái trận giao hoan quá mức này. Tiêu Nhược Thiên! Cô sao có thể. . . cô sao có thể như vậy. Nhưng là Diệp Nhiễm trước sau đều không thể làm gì, nàng cười cười tự giễu. Chuyện của các nàng, mình có tư cách gì mà quản đây? Mình chỉ là một người bạn, một người bạn dư thừa. . .
Ba người ăn ý cùng xuống cầu thang, không ai đi gọi Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt. Thẩm Diệp Mân cười ngồi ở trước bàn, thấy bộ dạng tiều tụy của 3 người kia liền lắp bắp kinh hãi. "Người.. . các người làm sao vậy? Ở không quen sao? Nếu là không quen thì tôi sẽ đổi phòng khác cho các người!"
Hoa tỷ nhìn bộ dạng bối rối của Thẩm Diệp Mân, lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là đêm qua. . . có chút nhao nhao.. . . cái kia.. . . không có gì, phòng không việc gì, gian phòng bố trí vô cùng thoải mái dễ chịu, cảm ơn cô." Một câu ngắn ngủn, nhưng là trong lòng Hoa tỷ đã thầm mắng Tiêu Nhược Thiên hơn trăm lần.
Diệp Nhiễm giống như một cỗ máy ngồi xuống, gặm bánh mì, giống như là Zombie. Hoa tỷ nhìn bộ dạng thương tâm của Diệp Nhiễm, cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như là có mấy ngàn con kiến đang cắn vào xương tủy, lại có cảm giác giống như bị đánh, có lẽ, mà ngay cả chính nàng cũng không biết, cái loại cảm giác này được gọi là đau lòng.
Tiêu Nhược Thiên giúp Mộ Kiệt lau sạch thân thể, đổi đồ lót mới, giúp nàng đắp lại chăn, lúc mày mới có cảm giác hơi choáng váng. Dù sao cũng vẫn động cả đêm, đến người sắt cũng đói bụng. Trong nội tâm vẫn tiềm tàng nỗi bất an, nàng không biết Mộ Kiệt về sau sẽ đối đãi với mình như thế nào, càng không biết mọi chuyện về sau sẽ ra sao.
Cứ như vậy mơ màng đi xuống lầu, liếc mắt thấy bốn người đang ngồi dùng cơm. Miễn cưỡng nở một nụ cười, "Chào buổi sáng." Hoa tỷ, Dạ Vi, Diệp Nhiễm, ba người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhược Thiên. Cảm thấy được ba loại ánh mắt khác nhau, Tiêu Nhược Thiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh, chẳng lẽ mình đã làm chuyện gì? Như thế nào. . .sao lại dùng loại ánh mắt này?
Trong mắt Hoa tỷ lộ ra một cỗ hận ý, tựa như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống. Mà ánh mắt của Dạ Vi hình như là. . .kinh ngạc? Cuối cùng là Diệp Nhiễm, Tiêu Nhược Thiên thấy hai mắt của Diệp Nhiễm có chút sưng đỏ, lập tức phát hiện, ánh mắt kia rõ ràng lộ ra sự khinh thường!
"Các người sao lại nhìn tôi như vậy?" Tiêu Nhược Thiên không biết sống chết hỏi. Nghe xong lời này, lửa giận của Hoa tỷ, thoáng cái, ân, đúng vậy, bạo phát! "Em còn dám hỏi bọn tôi? Em đêm qua làm cái gì? Em không biết sao? Còn muốn bọn tôi nói cho em biết a? Em là tiểu sắc phôi! Nếu lần sau không biết tiết chế, thì hãy phân phòng ngủ đi!"
Đầu của Tiêu Nhược Thiên oanh một tiếng, không biết tiết chế? Tiểu sắc phôi? Chẳng lẽ, chuyện đêm qua của mình các nàng đều biết? Làm sao có thể? "Chị.. . các người làm sao biết?" Mặt Tiêu Nhược Thiên đỏ đến như quả cà chua, nghĩ đến hành động đêm qua của mình với Mộ Kiệt, lại sinh ra một hồi áy náy.
"Còn hỏi chúng tôi làm sao biết? Tạo ra âm thanh lớn như vậy, muốn chúng tôi không biết cũng rất khó!" Lời vừa nói ra, Phốc, quạ đen bay đầy trời.
"Tôi..." Tiêu Nhược Thiên như còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị một âm thanh cắt đứt. "Tiêu Nhược Thiên! Cô đi ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô." Diệp Nhiễm nghiêm nghị nói, trong phòng lập tức yên tĩnh. Ai cũng không nghĩ tới, một Diệp Nhiễm bình thường ôn nhu, cũng có một ngày dùng ngữ khí này nói chuyện với người khác.
Trong mắt Tiêu Nhược Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng là cũng ngoan ngoãn theo Diệp Nhiễm ra ngoài. Hai người cứ đi, sau đó dừng lại ở hoa viên đằng sau biệt thự. Tiêu Nhược Thiên hiển nhiên là một người không có tính nhẫn nại, không biết vì sao Diệp Nhiễm gọi mình ra ngoài, đã thế lâu như vậy cũng không nói lời nào. "Cô gọi tôi ra đây rốt cuộc có việc gì?" Tiêu Nhược Thiên hỏi, thanh âm rõ ràng lộ ra một tia không thoải mái.
"Đừng có đối xử với nàng. . . " Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói, cho dù âm thanh không cao, nhưng lại lộ ra một tia uy nghiêm, một tia lạnh lùng. "Cô là có ý gì?" Tiêu Nhược Thiên khó hiểu hỏi.
"Có nghĩa là, đêm qua. . . cô. . . " Diệp Nhiễm nhớ đến cái âm thanh đêm qua nghe được, mặt thoáng phát trở nên đỏ bừng. Giờ này khắc này, cho dù Tiêu Nhược Thiên không hiểu, cũng biết được Diệp Nhiễm nói về chuyện gì.
"Đó là chuyện của tôi với Mộ Kiệt, cùng cô. . . không có quan hệ gì a?" Đối với việc Diệp Nhiễm nhúng tay vào chuyện của mình cùng Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên rõ ràng cảm thấy không thoải mái, trong giọng nói cũng không thiếu ít sự châm biếm.
Diệp Nhiễm dừng cước bộ đứng yên một chỗ, những lời này không hề nghi ngờ là đã đâm trúng chỗ đau nhất của nàng. "Đúng vậy, cùng tôi không có quan hệ gì, nhưng là chuyện của Mộ Kiệt có quan hệ tới tôi. Tôi hy vọng cô nên biết kiềm chế bản thân, thân thể của nàng không tốt, cô nên biết. Hiện tại nàng yêu cô, cho nên, mặc kệ cô đối với nàng như thế nào, nàng cũng không trách cô, Tiểu Kiệt cho tới bây giờ, chính là một người như vậy. Nếu như, cô lại tổn thương nàng, tôi mặc kệ cho dù nàng có yêu cô hay không, tôi đều sẽ cướp nàng trên tay cô!" Diệp Nhiễm nói xong, cũng không quay đầu lại liền bước đi, bỏ lại Tiêu Nhược Thiên một mình ngẩn người.
Tiêu Nhược Thiên giơ lên cánh tay phải hiện đang đau nhức, cảm giác các cơ khác cũng đau nhức. Tiêu Nhược Thiên không biết mình như thế nào có thể trở về, tiến vào gian phòng, thấy người kia vẫn còn ngủ say. Tiêu Nhược Thiên bước nhẹ về trước, vuốt lấy cái trán Mộ Kiệt. Cảm thấy người kia có chút run run, Tiêu Nhược Thiên vội vàng thu tay lại, không nghĩ tới chỉ đụng nhẹ cũng có thể đánh thức nàng.
"Ân..." Mộ Kiệt cảm thấy có một vật ấm áp áp trên trán, cứ thế mà đem nàng tỉnh. Vừa tỉnh dậy, liền thấy được cái người mà đêm qua không ngừng làm loạn mình. Biểu lộ trên mặt thoáng cái đông cứng lại, trong nội tâm lại ẩn ẩn một điểm an tâm. Mộ Kiệt trong lòng cười nhạo mình, phải hay là không sinh bệnh rồi ? Phải hay là không bị người tẩy não rồi? Vì cái gì bị đối đãi như vậy, nhưng là vẫn không thể giận người kia đây?
Tiêu Nhược Thiên nhìn cái người sau khi tỉnh dậy liền nhìn mình, mặt lập tức trầm xuống. Đã biết rõ, Mộ Kiệt như cũ sinh khí. Tiêu Nhược Thiên dùng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Kiệt, nhẹ giọng hỏi. "Còn đau không?" Âm thanh ôn như chưa từng có. Mộ Kiệt nhìn vào đôi mắt hiện lên tia áy náy của Tiêu Nhược Thiên, tim bỗng nhiên nhảy chậm một nhịp. Chưa bao giờ trách em, thì làm sao nói đến chuyện tha thứ?
Mộ Kiệt vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác, làm cho Tiêu Nhược Thiên không nhìn mình nữa. Mình cũng là nữ nhân, đều hy vọng được đối đãi ôn nhu, chuyện đêm qua, thật có chút làm tổn thương sự kiêu ngạo của Mộ Kiệt. Sự kiêu ngạo của nữ nhân, dĩ nhiên là không muốn nhanh chóng tha thứ cho Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt nghiêng đầu sang chỗ khác, mũi cảm giác chua chua, mắt đã tràn đầy sương mù. Phải hay không là chị không hề yêu em? Chị chẳng lẽ muốn rời xa em?
"Mộ Kiệt. . . Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . " Tiêu Nhược Thiên vùi đầu vào giường, dù cho như vậy, vẫn không cách nào che dấu được âm thanh nghẹn ngào. Nghe được tiếng khóc của Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn người kia giống như hài tử vùi đầu vào giường khóc thút thít. Đau lòng. . . một loại cảm giác không nói nên lời. Mộ Kiệt dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Nhược Thiên, vuốt mái tóc của Tiêu Nhược Thiên.
"Thiên Thiên. . . tôi không sao. . ."

Bình Luận (0)
Comment