Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 242

“Dao mổ.” Bách Doãn Lý bỗng lôi từ trong túi ra một con dao mổ sáng loáng: “Nhưng mà bà chủ nhỏ, chỉ sợ hai người chúng ta không ai có khả năng đả thương thủ trưởng đâu, tôi chắc chắn không được rồi, cô có thể thử xem!”

“Tôi còn không có chút trình độ võ thuật nào mà, anh bảo tôi thử thế nào?” Đường Tuế Như nhìn con dao nhỏ: “Anh tới! Anh lên!”

“Tôi không được đâu, thủ trượng nhất định sẽ đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, chỉ có cô mới được, anh anh em em, ôm ôm ấp ấp, trong lúc tình chàng ý thiếp chính là thời điểm tốt nhất để cô xuống tay, nếu thật sự không được nữa thì cô có thể xem xét đến thời điểm ở trên giường mà đâm anh ấy! Tin tôi đi, vào thời điểm ấy, thủ trưởng chắc chắn không có lòng dạ đâu mà đề phòng!” Bách Doãn Lý nói rất chắc chắn.

Đường Tuế Như: “…”

Một lúc sau, Đường Tuế Như mới dặn ra được mấy chữ: “Anh chắc chắn vào thời điểm kia tôi còn có thể giữ được dao trong tay à?”

“Phu nhân, không phải cô cho là thật đấy chứ? Chúng ta đấu không lại thủ trưởng đâu, cô hãy chết tâm đi!” Bách Doãn Lý cất con dao mổ đi: “Phu nhân, sao trong lòng cô lại có suy nghĩ này? Chẳng lẽ, ở nhà thủ trưởng Diệp bạo lực gia đình với cô à?”

“Không cần đoán mò!” Đường Tuế Như xoay người đi mất, quả nhiên là không trông cậy được gì ở Bách Doãn Lý!

“Tôi có thể không đoán mò được sao? Đang yên đang lành không cho thủ trưởng ở nhà với cô, tự nhiên lại muốn thủ trưởng ở lại quân khu.” Bách Doãn Lý ở phía sau lẩm bẩm.

Kết quả, Đường Tuế Như còn chưa nghĩ ra cách gì thì bên này Diệp Cô Thâm lại muốn tạm thời ở lại quân khu xử lý một số chuyện quan trọng.

“Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Thượng đưa em về, mấy ngày này em đi học, cậu ấy sẽ đi với em! Không được lên xe người lạ!” Diệp Cô Thâm chăm chú nhìn cô đầy vẻ lo lắng mà dặn dò.

“Em cũng không phải là trẻ con! Anh yên tâm, em hoàn toàn không sao đâu!” Nếu đã biết nhiệm vụ tiếp theo là giết, tạm thời cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Diệp Cô Thâm ở lại trong quân khu là nhất định không có vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng!

“Anh lo lắng.” Diệp Cô Thâm bỗng nhiên ôm chặt lấy cô: “Ngày mai thì đưa em đi, hôm nay ở đây với anh.”

“Ừm…”

Đường Tuế Như nhíu mày, giường trong quân khu cứng lắm!

Diệp Cô Thâm bận rộn công việc, sau khi vội vàng ăn cơm chiều xong lại để cô một mình trong phòng!

Cô tắm xong đợi thật lâu cũng không thấy anh trở lại.

Cái giường này, đúng là cứng quá đi mất!

Diệp Cô Thâm còn không về thì làm sao mà cô ngủ được!

“Cốc cốc cốc!”

“Ai đấy? Khuya thế này rồi còn để cho người ta ngủ không?” Lâm Thượng vừa ngáp vừa đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, Đường Tuế Như mặc áo bành tô tội nghiệp nhìn anh ấy: “Đưa tôi đi tìm Diệp Cô Thâm!”

Lâm Thượng nhìn trời đêm đầy sao bên ngoài: “Tôi mộng du?”

Anh ấy xoay người, đang định đóng cửa đi vào.

Đường Tuế Như giơ chân đá vào cửa: “Lâm Thượng! Anh không có mộng du. Sao chú Diệp còn chưa về? Tôi lo lắng cho anh ấy.”

“Bà chủ nhỏ, cô yên tâm đi, nơi này là địa bàn của thủ trưởng, anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Lâm Thượng bất đắc dĩ quay lại: “Đi ngủ đi!”

“Anh ấy không về, tôi không ngủ được, còn nữa…” Đường Tuế Như nhăn nhớ sờ bụng dưới: “Tôi hơi đói, trong phòng anh có cái gì ăn được không?”

Phòng Diệp Cô Thâm lâu rồi không có người ở, bên trong chẳng có cái gì!

“Tôi có mì tôm, ăn không?”

“Ăn!”

Lâm Thượng nhanh chóng lấy một gói tôm đưa cho cô: “Ăn xong là thủ trưởng về thôi!”

“Ách…” Đường Cố Như nhận lấy, Lâm Thượng lại định đóng cửa đi ngủ tiếp.

Đường Cố Như xấu hổ nói nhỏ: “Tôi không biết nấu…”

“…” Lâm Thượng sửng sốt: “Thật ra, cô có thể ăn sống!”

“Tôi không thích ăn sống!” Hai tay Đường Tuế Như đưa gói mì cho anh ấy: “Cảm ơn nhé! Có trứng không, cho tôi thêm quả trứng gà, hay xúc xích cũng được, còn có rau xanh nữa!”

Lâm Thượng: “…”

Bà chủ nhỏ, cô nghĩ là đang gọi món ở nhà hàng đấy à!
Bình Luận (0)
Comment