Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 112



" Thạch gia, không có thân thích nào sao?"- Tử Uyên có chút mất kiên nhẫn.

" Thân thích không phải không có nhưng tất cả đều không muốn bị liên lụy nên đã cắt đứt quan hệ với Thạch gia, vì vậy, họ cũng không chịu thu nhận tôi."

" Vậy thì cô ở lại, người đâu,....."- Dạ Thiên hoàn toàn mất kiên nhẫn. Vốn dĩ anh đang vội về sớm, cùng cô chuẩn bị để đi leo núi, ai ngờ lại gặp phải bóng đèn sáng như vậy. Không chỉ vậy, cô ta còn nhiều chuyện, giữ bà xã của anh ở lại. Anh biết Tử Uyên bề ngoài rất lạnh lùng dứt khoát nhưng thật ra cô cũng là người dễ mềm lòng, lại tốt bụng và rất....nhạy cảm. Anh còn biết cô không thích mắc nợ người khác. Chuyện hôm qua do anh một tay làm nên, không có liên quan tới cô nhưng với tính cách của cô, chắc chắn sẽ thu lại phần mình, nương tay cho Thạch Nhu Nhi ở lại. Vậy không bằng để anh nhanh chóng mở lời, dứt khoát chặt đứt kẻ bám đuôi này.

Tâm tư của Dạ Thiên, Tử Uyên hiểu đôi chút, cô nhìn anh, anh chỉ cười sủng nịnh. Sự ôn nhu này, thật là giết chết trái tim của hàng triệu thiếu nữ.

Không muốn lưu lại đây lâu, Dạ Thiên nhanh chóng kéo tay cô bước vào biệt thự, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt si ngốc đang nhìn mình chằm chằm.


Thạch Nhu Nhi ngây ngốc nhìn anh. Dạ Thiên hoàn toàn không biết, câu nói vừa rồi của anh có mức tàn phá kinh khủng như thế nào. Thạch Nhu Nhi nhìn chằm chằm nam tử đang âu yếm nắm tay Tử Uyên bước vào trong, cô lại đảo mắt nhìn Tử Uyên, ánh mắt thâm trầm không rõ.

Thạch Nhu Nhi lập tức đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo, thong thả chỉnh lại y phục, đầu tóc. Cô lặng lẽ đứng nhìn căn biệt thự hào nhoáng rất lâu rồi mới chậm rãi cất từng bước vào trong. Dáng đi khoan thai khiến người nhìn có cảm giác rất kì lạ.

*****

Trên phòng ngủ của Tử Uyên, Dạ Thiên nhất quyết muốn bước vào trong.

" Tiểu Uyên, mở cửa cho tôi."

" Anh vào làm gì?"

" Phòng ngủ của tôi, em nghĩ, tôi vào làm gì?"

" Không biết xấu hổ, ai nói đây là phòng của anh?"

" Tôi nói..."

" Vô sỉ..."


" Tôi chỉ vô sỉ với mình em..."

Tử Uyên trong phòng lặng lẽ đỏ mặt, cô không biết từ bao giờ, lực sát thương của người đàn ông này lại có ảnh hưởng mạnh mẽ tới bản thân cô như vậy. Tử Uyên có chút giật mình, cô vỗ vỗ vào hai má, đè nén tâm tư vào trong.

"....."

Không thấy Tử Uyên trả lời, Dạ Thiên tiếp tục mở lời

" Tiểu Uyên, em không mở cửa, tôi phá."

Cạnh

Cánh cửa lập tức bật mở, Tử Uyên đen mặt lặng lẽ nhìn anh. Nếu câu này người khác nói cô sẽ không tin nhưng với anh thì hoàn toàn có thể. Con người này luôn kiêu ngạo, muốn làm gì nhất quyết phải thực hiện được. Cánh cửa này, cô không tiếc nhưng ý nghĩa quan trọng của nó, cô không thể nào không để tâm. Cánh cửa này Tử Uyên vất vả lắm mới có thể thay đổi mật mã, hoàn toàn xoá mật khẩu dự phòng của Dạ Thiên. Nếu để anh thay cửa khác, không phải cô lỗ nặng rồi sao?

" Có chuyện?"

" Chuẩn bị xong?"

" Chưa."


" Vậy không cần nữa."

"...."

" Tôi sẽ mua mới toàn bộ cho em, đi."- Anh mạnh mẽ kéo tay cô ra khỏi cửa, một đường đi xuống đại sảnh, chuẩn bị rời đi.

" Dạ Thiếu...."

Tiếng gọi thiếu nữ rất nhẹ nhàng, tao nhã.

Dạ Thiên vẫn đi, anh không muốn dừng lại, lãng phí một giây một phút nào. Nhưng đột nhiên Tử Uyên kéo tay anh, bất đắc dĩ khiến Dạ Thiên dừng lại. Anh quay đầu lại, âm trầm nhìn Thạch Nhu Nhi.

Thạch Nhu Nhi hoảng sợ, mặt ngọc cúi xuống, không dám đối diện trực tiếp với anh, thì thầm nói chuyện.




Bình Luận (0)
Comment