Tử Uyên bất đắc dĩ. Tối nay, cô thật sự không muốn về nhà nhưng nếu cô không về thì chắc chắn ông nội sẽ tìm đến tận cửa. Cảm giác ấy thật không biết tư vị gì.
Buổi tối, Tử Uyên đợi làm xong mấy bản tài liệu rồi mới ra về. Nam Cung Dương đã về từ sớm, một mặt để hoàn thành công việc cô giao, mặt khác còn phải giúp cô chuẩn bị đi xem mắt.
Biệt thự Nam Cung gia.
" Chuẩn bị thật chu đáo, không được xảy ra bất kì vấn đề nào."- Nam Cung lão gia dặn dò xuống dưới.
"Dạ"- An quản gia cung kính đáp.
Tử Uyên đứng ngoài hành lang, âm thanh của ông nội rất lớn, cô không muốn nghe cũng không được. Tâm tư của ông nội, sao cô không hiểu nhưng cô cũng phải chấp nhận. Duyên đến duyên đi, dù đại la thần tiên cũng không thể níu kéo.
" Tiểu Uyên, đứng ngây người ở đó làm gì? Vào đây."- Nam Cung lão gia ra ngoài, vốn dĩ muốn chờ cháu gái ai ngờ lại thấy cô ngây ngốc đứng ngoài cửa.
" Ông nội..."- Tử Uyên có chút giật mình.
" Ừ, vào nhà đi, trời tối sương xuống rất lạnh."
" Vâng."- Tử Uyên cười cười, nhanh chóng theo lão gia chủ vào đại sảnh.
Hai người vừa an toạ, lão gia chủ đã không đủ kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén liếc qua An quản gia, rất nhanh, liền bị ông thu hồi lại.
Nhưng thế là đủ, An quản gia lập tức hiểu ý, chỉ bất đắc dĩ cười cười. Ông lấy ra một chiếc vali đen nhỏ, thiết kế gọn gàng đưa cho Nam Cung lão gia.
Vali vừa tới tay, lão gia chủ đã vội vàng dúi cho Tử Uyên.
" Mở đi."
"...."
Cạch cạch
Cái gì đây???
Tử Uyên nhìn thấy đồ vật đựng bên trong vali, khoé miệng cô giật giật. Rốt cuộc ông đã chuẩn bị thứ này từ bao giờ vậy?
Bên trong có rất nhiều tấm ảnh cùng kết quả điều tra gia cảnh của từng đối tượng cô cần đi xem mắt. Mỗi người đều có vài chục tấm ảnh từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành cùng một tập hồ sơ lí lịch, số đo cơ thể, tiêu chuẩn sức khoẻ và cả....những vấn đề tế nhị....Tất cả đều rất chi tiết. Tử Uyên nhìn qua một lượt, không khỏi cảm thán. Thật không ngờ thám tử cơ mật được đào tạo theo tiêu chuẩn quốc tế của Nam Cung gia lại dành cho mục đích "lớn lao" như vậy.
Khoan đã.
Đây là???
Một chiếc hộp đen
Một chiếc hộp đen nằm trong góc của vali.
Mặc dù nằm trong góc khuất nhưng chiếc hộp đó vô cùng bắt mắt. Mắt hộp đính một hạt kim cương xanh quý giá đủ thấy sự trân quý, xuất xứ không tầm thường của nó.
Thấy cô chăm chú nhìn chiếc hộp, Nam Cung lão gia cười, không do dự cho An quản gia mở ra.
Ohhh
Một miếng ngọc bội hình rồng điêu khắc tinh tế, màu xanh lam nhàn nhạt tỏa ra, cảm giác huyền ảo, hư vô hư ảnh. Ánh mắt khí phách, tư thái uy nghi của long tộc khiến miếng ngọc bội vô cùng có thần.
"Ngọc bội này là Song Long."
" Song Long?"
"Nó còn một miếng giống hệt như vậy. Đây là ngọc bội đính ước mà ta với một cố nhân đã nhận định. Khi ấy bà nội con và phu nhân của ông ấy đều mang thai. Hai nhà vốn thân thiết nên đã hứa rằng nếu sinh ra một trai một gái sẽ cho hai đứa thành thân. Nhưng sau đó xảy ra biến cố, gia đình họ đã chuyển đi nơi khác. Vì vậy, ta không còn liên lạc với họ nữa."
Ánh mắt Nam Cung lão gia nhìn xa xăm.
"Hôn ước??? Ông nội, ông giấu thật kĩ."
" Chuyện này....ta cũng có ý tốt."
" Ông biết cháu có hôn ước, vậy mà còn muốn cháu đi xem mắt."
" Tiểu Uyên, sau 25 năm hai đứa không thành thân, hôn ước sẽ bị hủy."
" Vẫn còn 5 năm hiệu lực."
" Không cần, chỉ cần cháu hoặc cậu ấy có ý trung nhân, đồng thời hai nhà tự nguyện trao lại tín vật thì hôn ước sẽ tự hủy."
" Ông nội, cháu sẽ không đi xem mắt."
Nghe vậy, Nam Cung lão gia nhảy dựng:
" Không được."
"Cháu có việc, cháu ra ngoài đây."
" Tiểu Uyên, Tiểu Uyên...."
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tử Uyên, lão gia chủ thở dài
" An quản gia, ta dạy con bé từ nhỏ, chỉ mong nó luôn cứng cỏi mạnh mẽ. Nhưng hiện tại ta thật sự không biết điều đó có thật sự tốt với nó không?"
****
Rời khỏi biệt thự, Tử Uyên đi tới một căn nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Nơi đây là nơi cô mua riêng để làm việc.
Thân phận của cô quá đặc biệt, vì vậy không tránh khỏi sự xung đột giữa các thế lực lớn. Để tránh rắc rối không cần thiết, cô đã tạo ra một thân phận ảo để làm việc tiện hơn. Các thông tin cá nhân của Tử Uyên hay những thành viên khác của Nam Cung gia đều được gia tộc bảo mật tuyệt đối.
Căn nhà nhỏ xinh yên bình nằm ở vùng ngoại ô. Trước hiên nhà là một giàn hoa bạch dương lớn đang nở rộ.
Tử Uyên vào nhà, căn nhà mặc dù không hoa lệ như biệt thự trong nội thành nhưng tiện nghi đầy đủ, là ngôi nhà điển hình của một gia đình trung lưu bình thường.
Từ lúc vào nhà, Tử Uyên cảm giác được có ánh mắt đang dõi theo mình. Ánh mắt bình tĩnh, trầm ổn không mang theo sát khí. Tử Uyên tỉ mỉ đánh giá, định hướng nhìn một chỗ tối:
"Ra ngoài".
Trong bóng tối một thân tây phục tiêu sái bước ra. Anh dựa nửa thân vào tường, hai tay đút túi quần. Khuôn mặt dụ hoặc, ý cười phảng phất, đôi mắt nhu thuận, âm trầm đánh giá cô. Mái tóc ngắn gọn tùy ý vuốt ngược, một vài sợi tóc rũ xuống trán, đung đưa trong gió. Mày kiếm sắc bén, thập phần khí phách. Thân thể anh hoà với bóng đêm, hư ảo thanh thoát, huyền bí vô song nhưng có phần nguy hiểm, băng lãnh thị huyết như ác ma tới từ thiên đường. Anh đẹp như tranh vẽ, sống động, nguy hiểm khiến người ta không cưỡng được ý nghĩ muốn tới gần.