Ổn định bố cục chìa khoá xong cũng mất hơn một phút, điều đó đồng nghĩa với việc cô không còn nhiều thời gian nữa.
Uỳnh...uỳnh...uỳnh
Mặt đất phía chân tường từ từ chuyển động, kéo sang một bên để lộ một thông đạo khá nhỏ, chỉ vừa một người đi vào.
Lối đi rất tối, từng bậc từng bậc cầu thang kéo dài vô tận rồi dần dần biến mất trong khoảng không.
" Ông nội...đi mau..."- Tử Uyên thúc giục, không cần nghĩ cũng biết, thời gian hiện tại quý giá tới mức nào.
" Cẩn thận, đợi con bình an trở về."- Nam Cung lão gia dặn dò một câu.
Không phải ông không muốn dẫn cháu gái đi cùng hay chọn ở lại để chiến đấu cùng Tử Uyên.
Nhưng ông lớn tuổi rồi, lại thêm thân thể bị thương, ông không muốn trở thành gánh nặng cho nó.
Hiện tại không phải lúc dây dưa, nói chuyện tình cảm, ông cần nhanh chóng lên đường tìm cứu viện.
" Được..."- Tử Uyên đỡ ông xuống bậc thang, cẩn thận nhìn bóng ông đi khuất, dần dần biến mất cô mới an tâm đóng chặt cửa hầm lại, dùng đất cát, tro bụi để che giấu.
Miếng ngọc bội giả trên tường cũng dùng khăn tháo xuống ném vào ngọn lửa.
Chắc chắn đã xoá sạch toàn bộ dấu vết, Tử Uyên mới bỏ đi.
Cô chạy tiếp, cứ hướng phía Bắc mà chạy.
Ông nội của cô hiện tại coi như đã an toàn, nhưng còn chồng của cô, vẫn chưa thấy.
Tử Uyên lo lắng.
Cô phải đi tìm anh.
Bùm
Bùm
.....
Là tiếng bom
Đáng chết!!!
Rõ ràng là tiếng bom hẹn giờ.
Trên đường tới đây, cứ cách một khoảng thời gian lại có bom nổ ở địa điểm khá xa, liên tục mấy lần liền gây ra tổn thất không nhỏ.
Chắc chắn bọn chúng lắp bom từ rất lâu, dùng điều khiển đồng thời kích hoạt.
Một góc tiểu viện bị nổ tan tành, hoàn toàn không thấy rõ hình dạng ban đầu.
Khung cảnh thần tiên mà cô từng ưu ái không ngờ bị hủy thành mức độ như vậy.
Chạy theo đường vòng quay lại lối ra, trên đường đi hoàn toàn không có một người nào, ngay cả bóng dáng kẻ địch cũng không có.
Đáng chết
Đáng lẽ ra cô nên nghĩ ra từ đầu.
Tử Uyên chợt nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng tăng tốc nhưng hướng đi có phần thay đổi.
Thân hình mảnh khảnh xuyên qua khói lửa, chạy như bay về phía tiền viện, tới trước phòng đại sảnh.
Hừ
Ban đầu, chỉ trách cô không chú ý tới, tất cả Nam Uyển đều đang bốc cháy, bốn phía đều cài bom nổ chậm nhưng chỉ riêng đại sảnh tiền viện từ đầu đến cuối không hề bị hư tổn, có chăng chỉ là một vài ảnh hưởng nhỏ do toà nhà bên cạnh gây lên.
Đứng trước cửa tiền viện, quan sát thận trọng rồi mới bình tĩnh bước vào.
Bàn chân chậm rãi đặt lên từng bậc cầu thang gỗ tạo nên âm thanh lộp cộp đầy chú ý.
Cửa đại sảnh đóng kín, hoàn toàn không cho một con ruồi bay qua, an ninh vô cùng nghiêm ngặt.
Tay ngọc nâng lên, từng ngón tay xinh đẹp truyền lực qua cánh cửa, từ tốn đẩy vào.
" Đại tiểu thư, cô vẫn đến muộn rồi!"
Nam Cung Sự
Giọng nói quen tai này chỉ có thể là Nam Cung Sự.
Quả không ngoài dự đoán, đằng sau cánh cửa gỗ quả thật rất náo nhiệt.
Các trưởng lão của Nam Cung gia sớm đã tề tựu đông đủ, y phục chỉnh tề ngồi vào hàng ngũ, xếp theo thứ tự.
Tư thái uy nghiêm, thập phần đắc ý đều hướng dồn về phía cửa, đặt trên người cô.
Tuy nhiên, hôm nay, trong căn phòng này lại có rất nhiều "khách quý".
Tất cả đều đeo súng dài nghiêm trang, dây đạn dự phòng và súng lục nằm gọn trên đai lưng.
Đồng phục chỉnh tề, nhân lực đồng đều xem bộ là được tuyển chọn để thành lập.
" Mới nửa ngày không gặp, không ngờ đại tiểu thư lại trở thành bộ dạng như vậy!"- Nam Cung Sự đắc ý.
Quả thật lúc này, Tử Uyên có chút khó khăn.
Trái ngược với đội ngũ hùng hậu bên kia, khuôn mặt Tử Uyên có phần bị lem do khói lửa, mái tóc dài buông xoã sau lưng, từng lọn tóc mềm mại rũ xuống, huyền ảo như mộng.
Y phục không trọn vẹn, hai vạt áo sớm đã biến mất, một vài nơi còn cháy xém do độ nóng của lửa đốt.
Nhưng, đối mặt với trạng thái hiện tại của bản thân, Tử Uyên không hề kém thế.
Ánh mắt anh khí sâu thẳm, phủ một tầng linh khí mãnh liệt: trong suốt như nước, sắc bén như dao găm, rực rỡ như hào quang mặt trời.
Khí thế lãnh đạm, bình tĩnh, tôn quý uy nghiêm, hoàn toàn bỏ qua ngoại hình mà lấn áp.
Toàn bộ khí tức đều được phóng thích, mạnh mẽ áp đảo đối phương, bóp méo không gian..