Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 23

Cảnh này là cảnh đầu tiên Bạc Kha Nhiễm cùng Cố Hựu diễn chung, cũng là lần đầu Ngọc Khê cùng Triệu Khâm gặp mặt.

Cảnh này chủ yếu là Ngọc Khê bị phạt quỳ gối ở cửa cung, vừa lúc gặp được Tam hoàng tử Triệu Khâm, Triệu Khâm cho Ngọc Khê một chiếc áo, là tình tiết quan trọng về sau.

Vốn dĩ cảnh này được quay trước, vì an bài công việc bên ngoài của Cố Hựu nên đành xếp sau, hôm nay vừa lúc anh ta đến nên cảnh này lập tức được quay bổ sung.

Quần áo của các cung nữ đều là vải dệt đơn giản, bên trong cũng không mặc thêm quần áo, sợ lên hình mất mỹ quan.

Gió lạnh lùa qua tay áo, Bạc Kha Nhiễm không khỏi quấn chặt áo lông vũ trên người, hiện tại mặc áo lông vũ còn lạnh như vậy, một hồi phải cởi ra thì làm thế nào?

Cố Hữu diễn chung với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, môi lạnh đến trắng bệch, nhân viên trang điểm nhanh tay bôi thêm chút son cho anh ta.

Dương Cánh nhìn trời, vừa chà xát tay, vừa nói chuyện với Thẩm Dữ: "Thời tiết hôm nay quá lạnh, ngày hôm qua còn không có lạnh như này."

Ông nói xong, chờ nửa ngày không thấy Thẩm Dữ trả lời, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía anh, lại thấy ánh mắt anh cũng không để trên người mình, mà nhìn mấy diễn viên cách đó không xa.

"Haiz, làm diễn viên cũng không dễ dàng gì, mùa hè thì quá nóng, mùa đông thì quá lạnh."

Nói xong liền dùng sức quấn chặt áo bông trên người.

Thật là lạnh.

"Ông để tấm giữ nhiệt ở đâu?"

"Không phải cậu bảo không cần tấm giữ nhiệt sao?"

"Hiện tại cần dùng, có còn không?"

"Ở trong ngăn kéo bên kia, cậu qua lấy đi."

"Được."

"Ong......"Điện thoại trong túi truyền đến âm thanh thông báo.

Bạc Kha Nhiễm lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị tin nhắn wechat của Thẩm Dữ.

"Tự mình đi qua phòng nghỉ lấy đồ."

Bạc Kha Nhiễm nhìn xung quanh, cũng không thấy Thẩm Dữ đâu, các nhân viên đều đang bận rộn việc.

Thấy mọi người đều không chú ý, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đi đến phòng nghỉ.

Vừa vào, cô liền thấy trước bàn trang điểm của mình quả nhiên có thứ gì đó.

Sau khi lại gần mới phát hiện, hóa ra là tấm giữ nhiệt.

Bạc Kha Nhiễm nhìn tâm giữ nhiệt trong tay, khóe miệng không khống chế được hơi nhếch lên.

Cô vừa đem tấm giữ nhiệt dán lên người, liền thấy Nguyễn Lệ xách túi đồ đi vào.

"Chị xách gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc hỏi.

Nguyễn Lệ đem túi đồ trên mặt bàn, Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua, bên trong túi đều là tấm giữ nhiệt.

"Không biết sao thời tiết lại thay đổi đột ngột như vậy, hôm nay ngoài trời quá lạnh mà em phải quay cả ngày, chị cùng A Miên đi mua cho em một ít tấm giữ nhiệt, mau lại đây cầm lấy dán lên người, lát nữa còn phải đi quay."

Bạc Kha Nhiễm sờ sờ tấm giữ nhiệt trên người mình, môi khẽ nhếch, "Không cần đâu chị, em đã dán rồi."

"Sao?"

"Em lấy ở đâu?"

"Diễn viên khác có nhiều nên cho em một ít." Bạc Kha Nhiễm che dấu nói.

"Vậy tốt rồi, chị mới thấy ở bên ngoài cảnh tuyết đã chuẩn bị xong, em nhanh ra ngoài đi, chắc hẳn sắp bắt đầu quay rồi."

"Vâng, em đi ra ngoài đây."

"Ừ."

"Đầu gối đã bọc gối lót chưa?" Vừa ra tới cửa, phía sau truyền đến thanh âm của Nguyễn Lệ.

"Đã bọc lót đầy đủ rồi ạ."

Sau khi Bạc Kha Nhiễm đi ra ngoài, Nguyễn Lệ đem tấm giữ nhiệt đặt trên mặt bàn, vừa mới chuẩn bị rời đi lại lơ đãng nhìn thấy trên mặt bàn có một bình giữ nhiệt màu đen.

Nguyễn Lệ nghi hoặc nhíu mày.

Cô như thế nào lại không nhớ Bạc Kha Nhiễm có một bình giữ nhiệt như này?

Bất quá chỉ là một cái bình giữ nhiệt mà thôi, Nguyễn Lệ cũng không quá để ý, nhanh chóng theo Bạc Kha Nhiễm ra ngoài phòng nghỉ.

Cảnh quay này yêu cầu có tuyết, mà trời lại không có tuyết rơi, cũng không thể cưỡng bách ông trời làm tuyết rơi, cho nên đoàn phim thuê mấy nhân công làm tuyết giả, làm đạo cụ quay phim.

Lúc này bên trong cung đã phủ một lớp dày tuyết trắng.

"Các bộ phận chuẩn bị vào chỗ."

Phim trường vang lên âm thanh Thẩm Dữ chỉ đạo, trong tay anh là một bộ đàm màu đen.

Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc nhìn trộm Thẩm Dữ, anh nghiêng người chỉ đạo mấy nhân viên bên cạnh, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Rất nhiều người đã nói, người đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc làm việc.

Đến bây giờ, Bạc Kha Nhiễm không thể không thừa nhận những lời này quá chính xác.

Cô không hề có sức chống cự khi nhìn Thẩm Dữ nghiêm túc làm việc.

"Đang nhìn cái gì?" Cố Hựu ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.

Bạc Kha Nhiễm cười cười, lắc đầu đáp lại, "Không có gì."

Vài phút sau, phim trường vang lên thanh âm của nhân viên công tác.

"Cảnh 36, lần đầu gặp tại cửa cung Tụng Hàn."

"Chuẩn bị xong."

Thiếu nữ quỳ gối trước cửa cung, lưng thẳng tắp, hai tay đỏ bừng vì lạnh đặt trên đầu gối, trên mặt không hề có chút hoảng hốt.

"Kẽo kẹt kẽo kẹt......"

Là tiếng đế giày đi trên tuyết.

Hướng hắn đi càng lúc càng gần nàng.

Ngọc Khê sống trong thâm cung đã hơn mười năm, đương nhiên hiểu cung quy khắc nghiệt, tất nhiên sẽ không dám ngẩng đầu nhìn, thành thật cúi thấp đầu.

Thiếu niên từ từ đi qua, nàng liền nhìn thấy một đôi giày màu trắng, trên giày còn đọng lại chút tuyết.

Nàng hơi hơi thở nhẹ, vừa mới chuẩn bị đổi tư thế quỳ một lần nữa, thiếu niên đột nhiên dừng bước.

"Lạnh?"

Chỉ là một câu nói đơn giản, lại mang theo âm sắc độc đáo của người thiếu niên.

Ngọc Khê theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt là một thiếu niên anh tuấn.

Còn chưa nói chuyện, một chiếc áo rơi trên người, thiếu niên xoay người rời đi.

Cả người thiếu niên thắp tắp, áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi.

Ngay lúc này, trong lòng Ngọc Khê khẽ rung động.

Đang đắm mình trong cốt truyện, Bạc Kha Nhiễm liền nghe thấy tiếng "Qua", biểu tình trên mặt vốn là thiếu nữ hoài xuân liền biến mất, mà thân ảnh thiếu niên đĩnh đạc phía xa cũng lập tức dừng lại.

Giây tiếp theo liền bắt đầu chạy về lều nghỉ, vừa chạy vừa gào to.

"Lạnh quá! Lạnh quá! Lạnh chết người!"

Trong một giây, hình tượng vỡ tan tành không còn sót lại chút gì, bộ dáng run rẩy kia không khỏi khiến các nhân viên công tác đều nở nụ cười, không khí phim trường cũng sôi nổi không ít.

Bạc Kha Nhiễm cũng không ngoại lệ, khóe miệng khẽ cong lên.

"Còn ở đó ngẩn người, mau đứng lên, đừng để cảm lạnh."

Bỗng nhiên, thanh âm trầm thấp của nam nhân từ trên đỉnh đầu vang lên, Bạc Kha Nhiễm giật mình ngẩng đầu nhìn.

Không biết từ khi nào Thẩm Dữ đã đứng bên cạnh cô.

Trái tim khững lại, cô lập tức đứng lên, nhưng có lẽ do quỳ đã lâu làm cẳng chân tê cứng, động tác lại vội vàng khiến cô nhất thời đứng không vững, cả người lảo đảo sắp ngã.

Nhưng đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, mà xuất hiện đôi tay rắn chắc đỡ lấy eo cô, bàn tay anh mang theo hơi ấm xuyên qua quần áo.

Nóng bỏng ấm áp.

Vốn dĩ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng diễm lệ, mà Bạc Kha Nhiễm chỉ cảm thấy kinh hoàng cũng thất thố.

Kiều diễm cái gì a, còn phải xem lúc này đang ở đâu.

Sau khi đứng vững, cô đẩy cánh tay Thẩm Dữ ra, theo bản năng nhìn xung quanh, may mà mọi người đều bận rộn làm việc, không ai phát hiện một màn mới xảy ra ở đây.

Thấy thế, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Dữ nhìn rõ chút biến hóa nhỏ của Bạc Kha Nhiễm.

"Tốc độ rất nhanh." Thẩm Dữ nhàn nhạt nói.

Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc, không hiểu ý tứ của anh.

"Cái gì?"

Khóe miệng Thẩm Dữ khẽ nhếch, anh nhẹ giọng nói.

"Quay mặt đi liền không nhận người quen."

Nói xong, anh liền đi qua cô.

Bạc Kha Nhiễm nhìn theo bóng anh, sửng sốt vài giây, lúc này mới hiểu anh nói gì.

Anh là chỉ việc vừa rồi.

Chính là......

Cô cũng là bất đắc dĩ mà, may mắn không bị người khác nhìn thấy, chả may bị người khác nhìn thấy thì không biết nên giải thích như thế nào?

Anh sẽ không vì việc này mà tức giận đi?

Bạc Kha Nhiễm lo sợ bất an.

Chính là Thẩm Dữ sẽ không phải người như vậy, anh sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu?

"Kha Nhiễm, đứng đó làm gì vậy, mau tới đây."

Nghe được giọng nói của Nguyễn Lệ từ phía xa, Bạc Kha Nhiễm phục hồi lại tinh thần, cô nhanh chóng chạy về phía Nguyễn Lệ.

" Người ta quay phim xong đều biết chạy đi mặc áo khoác, em thì cả ngày mất hồn vất vía, có chuyện gì sao?" Nguyễn Lệ một bên nhắc nhở, một bên đưa áo khoác cho cô.

"Em có mất hồn mất vía sao?"

"Vô nghĩa, mấy ngày nay em thường xuyên thất thần, chính em còn không nhận ra sao?"

Bạc Kha Nhiễm mờ mịt lắc đầu.

Nguyễn Lệ thở dài một hơi, tiện tay đưa bình giữ nhiệt màu đen cho cô.

Bạc Kha Nhiễm giật mình.

"Lệ tỷ, cái này là......"

Nguyễn Lệ đem bình giữ nhiệt nhét vào tay cô, "Lúc trước nhìn thấy trên bàn trang điểm của em, em đến ngày rồi?"

"Vâng."

Nguyễn Lệ gật đầu, sau đột nhiên nghĩ tới cái gì liền hỏi, " Đây là của ai cho em, em sẽ không tự mình chạy đến phòng bếp khách sạn nấu chứ?"

"Không có......Lúc em đi ăn cơm có nhờ người chuẩn bị một chút..."

"Ra là vậy, mấy ngày này em uống nhiều một chút, lát chị còn có việc phải về công ty một chuyến, mấy này này sẽ không thể ở đây trông nom em, em có chuyện gì thì gọi A Miên."

"Vâng em biết rồi."

"Vậy em đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều còn nhiều việc hơn.

"Vâng."
Bình Luận (0)
Comment