Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 31

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây.

Thẩm Dữ đây là có ý gì?

Ý của anh là cô không phải đi cửa sau tiến vào, mà hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân?

Thẩm Dữ đúng là nhìn trúng thực lực của cô nên mới lựa chọn cô??

Nghĩ đến đây, trong mắt Bạc Kha Nhiễm hiện lên vài phần kinh hỉ, cô nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Dữ.

"Chú nhỏ......"

Bạc Kha Nhiễm mới vừa nói ra hai chữ, đôi mắt Thẩm Dữ chợt lạnh lùng, dọa cô lập tức không dám nói gì.

"Em gọi anh là gì?"

Đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng mắt cô, Bạc Kha Nhiễm vô cùng lo lắng, sửng sốt mấy giây.

"Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy hiện tại em còn gọi anh là chú nhỏ nghe thích hợp sao?"

Nói xong Thẩm Dữ bất động thanh sắc triều nhích lại gần cô, nhìn gương mặt tuấn tú của anh dần phóng đại trước mặt, hai tay Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt.

Hai người là vợ chồng, quan hệ hàng thật giá thật, lúc này cô còn tiếp tục gọi anh là chú nhỏ, tựa hồ có chút không quá thích hợp.

"Thẩm Dữ."

"Cái gì?"

"Em có thể gọi tên anh."

Bạc Kha Nhiễm không nói gì, đôi mắt mang theo một ít do dự.

Trực tiếp gọi anh...... Thẩm Dữ??

Thẩm Dữ nhìn ra do dự trong mắt cô, khóe miệng đột nhiên khẽ cong.

"Hoặc là em cũng có thể gọi anh......"

Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Dữ không hề do dự lại gần cô, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơi thở mát lạnh trên người anh vây lấy cô, bờ môi hơi lạnh gần sát vành tai trắng nõn.

Hơi thở mát lạnh làm Bạc Kha Nhiễm giật mình, cô theo bản năng lùi người về sau.

Nhưng Thẩm Dữ sao lại cô cơ hội làm vậy, giây tiếp theo bàn tay anh liền đặt sau ót cô, môi mỏng khẽ nhấp, để lại hai chữ.

"Oanh --"

Gương mặt Bạc Kha Nhiễm ửng đỏ.

Thẩm Dữ thoáng cách cô một chút, đáy mắt không che dấu được ý cười.

Bởi vì đáy mắt anh đầy ý cười, khiến Bạc Kha Nhiễm không chỗ có thể ẩn nấp, đặc biệt hiện tại hai người lại gần sát nhau như thế, Bạc Kha Nhiễm không khống chế được lùi người ra sau.

Nhưng mà cô vừa mới có suy nghĩ này, còn chưa kịp hành động, môi Thẩm Dữ liền đè xuống.

Bàn tay ấm áp giữ lấy một bên bả vai cô, bàn tay khác giữ chặt ót cô.

Môi mỏng dán chặt lên môi Bạc Kha Nhiễm, anh ôn nhu ngậm lấy môi nhẹ nhàng cắn mút, đôi mắt vẫn luôn thanh đạm đựng đầy ôn nhu.

Mỗi khi anh ôn nhu như vậy, Bạc Kha Nhiễm đều nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, chủ động mở miệng đáp lại anh, để đầu lưỡi mềm ấm linh hoạt tiến vào khoang miệng cô.

Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn khiến cả người tê dại, vô lực dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Đang lúc hai người hôn đến triền miên khó dứt, tiếng chuông di động đột ngột vang lên giữa không khí ái muội trong xe.

Điện thoại kêu một hồi, Bạc Kha Nhiễm phát hiện Thẩm Dữ không muốn để ý tới.

Vì thế cô nghiêng đầu rời khỏi môi Thẩm Dữ, khẽ nói với anh.

"Điện thoại...... Điện thoại...... đang kêu......"

"Không cần để ý."

Thẩm Dữ khàn giọng đáp lại, thanh âm vô cùng gợi cảm.

Chính là tiếng chuông di động lại một lần nữa không biết mệt mỏi vang lên, từng hồi chuông không dứt bên trong không gian ái muội.

Bạc Kha Nhiễm dùng tay chống lên ngực Thẩm Dữ, "Đừng, anh nghe điện thoại đi, đã kêu lâu như vậy, khẳng định là có việc gấp?"

Thẩm Dữ nhìn thoáng qua bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ, hầu kết lăn lăn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp lấy điện thoại từ trong túi ra.

Thẩm Dữ thấy trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là ba anh.

Đã trễ thế này, sao ba còn gọi điện thoại cho anh, anh nhanh chóng nhận điện thoại.

"Alo, ba."

Bạc Kha Nhiễm nghe thấy tiếng ba kia, lập tức quay đầu nhìn về phía anh.

Ba?

Bạc Lập hay là Thẩm Quan?

Cô còn chưa nghĩ ra liền thấy mày Thẩm Dữ nhíu chặt, sắp mặt vô cùng xấu, không khỏi cảm thấy một bụng bất an.

"Làm sao vậy?"

Thời điểm hai người chạy đến bệnh viện, Thẩm Trường Kiến vẫn còn trong phòng cấp cứu chưa ra, mà cửa phòng cấp cứu đứng đủ mọi người.

"Ba, thế nào rồi?" Thẩm Dữ đứng trên lối đi nhỏ khẽ hỏi Thẩm Quan.

"Tình huống cụ thể còn chưa rõ, hiện tại vẫn còn bên trong."

Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn đỏ phòng cấp cứu, đôi mày không khỏi nhíu chặt.

Bạc Kha Nhiễm cảm giác được bàn tay Thẩm Dữ nắm tay mình càng thêm dùng sức, ẩn ẩn có chút đau, cô cầm tay tay anh nhẹ nhàng an ủi.

Cô không tiếng động an ủi khiến Thẩm Dữ nhanh chóng phục hồi tinh thần, lúc này anh mới nhận thấy được mình có chút thất thố, bàn tay khẽ thả lỏng.

"Thực xin lỗi." Anh nhẹ nhàng nói với cô.

Bạc Kha Nhiễm cười lắc đầu, cô biết rõ tầm quan trọng của Thẩm gia gia đối với Thẩm Dữ, cho nên cô có thể hiểu được.

Vào giờ phút này, mỗi giây trôi qua đều dài tựa cả năm.

Lối đi nhỏ không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều ăn ý bảo trì trầm mặc.

Thẳng đến khi một tiếng "Bang" vang lên, đèn đỏ cửa phòng cấp cứu đã tắt.

Phảng phất giống như mới ở trong mộng tỉnh lại, mấy người thấy bác sĩ từ bên trong đi ra đều nhạn chóng bước lại gần.

"Bác sĩ Tống, thế nào rồi?"

Tống Nham cởi khẩu trang trên mặt ra, trên trán ông cơ hồ đều là mồ hôi, xem ra tình huống bên trọng không hề đơn giản.

"Không cần quá mức lo lắng, lão gia tử phẫu thuật thành công, bệnh tình đã ổn định không ít, bất quá hiện tại thân thể của người không tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút."

Nghe được bệnh tình ổn định, trái tim mấy người lúc này mới có thể thả lỏng một chút.

"Phiền toái ông rồi, lão Tống." Thẩm Quan vỗ vỗ bả vai Tống Nham.

Tống Nham lắc đầu đáp lại, "Không cần khách khí, bất quá lão Thẩm này, lão gia tử rốt cuộc tuổi đã lớn......"

Tống Nham không nói tiếp, nhưng mỗi người ở đây đều vô cùng rõ ràng.

Đời người, điều duy nhất không thể chống lại là thời gian.

Sau khi chuyển về phòng bệnh bình thường, Thẩm Trường Kiến cũng đã tỉnh,".

"Gia gia, hiện tại người cảm thấy thế nào?"

"Ba, người không sao chứ?"

"............"

Mấy người đều không hẹn mà cùng nhau mở miệng hỏi.

"Một đám người các ngươi hỏi nhiều như vậy, ta cũng không biết trả lời ai." Thẩm Trường Kiến rất là bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt lão nhân gia tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, nhưng trong mắt vẫn mang theo một tia sáng rọi như trước.

Thẩm Trường Kiến đem ánh mắt dịch đến trên người Bạc Kha Nhiễm, ông cười cười.

"Kha Nhiễm, cháu lại đây."

Bạc Kha Nhiễm bước nhanh về phía trước hai bước, "Gia gia."

Thẩm Trường Kiến hiền lành nhìn Bạc Kha Nhiễm, ông kỳ thật rất vừa lòng với người cháu dâu này của mình, cháu dâu này là người ông nhìn lớn lên, từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, rất biết cách làm ông vui vẻ.

"Tối nay đã doạ tới cháu rồi?" Thẩm Trường Kiến hiền lành nói.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hốc mắt có chút nóng, nói không bị dọa thật không có khả năng.

Từ nhỏ Thẩm Trường Kiến đối với cô như cháu gái nhỏ, trong lòng Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Trường Kiến chiếm phân vị rất lớn.

"Vâng."Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

"Haiz, thân thể gia gia vẫn tốt, không cần sợ." Thẩm Trường Kiến an ủi nói.

Bạc Kha Nhiễm ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm lấy bàn tay Thẩm Trường Kiến. bàn tay lão nhân gia thực lạnh.

Thẩm gia gia cười, "Đứa nhỏ này, sao tay cháu còn lạnh hơn cả tay người già ta đây thế?"

"Các ngươi a, đã giờ nào rồi, một đám người cũng đừng ở bệnh viện nữa, nên trở về liền trở về đi."

"A Dữ, các con về trước đi, nơi này có chúng ta là được." Tần An Viện nói.

Thẩm Dữ, "Ba mẹ, hai người trở về nghỉ ngơi trước đi, con không sao."

Tần An Viện nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, "Con không sao vậy vợ con thì sao?"

"Huống hồ ngày mai hai con đều phải đi làm, đêm nay ở đây, ngày đêm đảo lộn, ngày mai lại đi đóng phim, con chịu được, Kha Nhiễm chịu được sao?"

"Mẹ, kỳ thật con không......" Bạc Kha Nhiễm vừa muốn nói mình không sao, nhưng lời nói còn chưa nói ra, liền nghe được thanh âm của Thẩm Quan.

"Được rồi, không cần tranh chấp nữa, các con đều về đi, ba ở lại bồi lão gia gia, cứ như vậy đi."

"Ta xem như vậy cũng được, các con đều trở về đi, A Quan ở lại bồi ta được rồi." Thẩm Trường Kiến cũng đúng lúc mở miệng nói.

Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm, dặn dò Thẩm Trường Kiến vài câu, cuối cùng chào họ rời đi.

Bọn họ đưa Tần an viện về Thẩm trạch trước.

"A Dữ, bằng không đêm nay các con ngủ lại đây, ngày mai rồi về." Tần An Viện nhìn bầu trời bên ngoài, có chút kiến nghị.

Thẩm Dữ, "Không được, mẹ, ngày mai chúng con phải quay sớm, nếu đi về sợ không kịp."

Tần An Viện lôi kéo tay Bạc Kha Nhiễm, "Dù vậy nhưng mà mẹ xem ngoài trời hôm nay có khả năng có mưa."

Bạc Kha Nhiễm thuận thế liếc mắt nhìn bên ngoài, sắc trời nặng nề, thoạt nhìn như muốn mưa.

"Mẹ, nếu thật sự trời mưa, sáng mai chúng con đi còn khó khăn hơn."

Tần An Viện nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý: "vậy được, các con trở về đi, trên đường chạy chậm một chút."

"Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút cũng, đừng quá mệt mỏi."

Tần An Viện đưa bọn họ ra đưa đến cửa, thẳng đến khi hai người lên xe rời đi mới trở về trong nhà.
Bình Luận (0)
Comment