Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 40

Bạc Kha Nhiễm đang nhắn tin wechat cho Thẩm Dữ đột ngột dừng lại.

Cô đã quên một việc.

Đó chính là cô đã đem tên Thẩm Dữ trong danh bạ điện thoại đổi thành...... Chồng......

Khi đổi tên này, Thẩm Dữ ngồi bên cạnh nhìn cô sửa.

Nhưng mà nick name WeChat này, cô quên chưa đổi.

Cô buông di động, ngẩng đầu nhìn Miniu.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Miniu, cô liền biết, Miniu hiểu lầm rồi.

Cô lập tức xua tay giải thích.

"Không phải...... Cũng là...... Không phải......"

Bạc Kha Nhiễm giải thích lung tung rối loạn, đến cuối cùng cô cũng không biết mình giải thích cái gì.

Cô nhìn vẻ mặt hỗn loạn của Miniu, điều chỉnh một chút cảm xúc của bản thân, sau đó mới nói nói.

"Chú nhỏ thật đúng là anh ấy."

Sắc mặt hoảng sợ của Miniu càng thêm khoa trương.

"Nhưng là!" Bạc Kha Nhiễm đột nhiên biến chuyển.

"Anh ấy không phải chú nhỏ ruột thịt của em, không có thân thích gì cả, mà là chú nhỏ của bạn thân, em gọi theo bạn thôi, không có bất kì quan hệ huyết thống nào cả."

Nghe cô như vậy giải thích, Miniu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nguyên lai là như vậy, chị còn tưởng rằng......" Miniu cũng không có nói hết suy nghĩ của mình.

"Không đúng không đúng." Bạc Kha Nhiễm lập tức xua tay.

"Được được được, không phải là tốt, em nhanh chóng báo tin cho anh ta đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"Vâng."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, nhắn tin cho Thẩm Dữ xong liền cất điện thoại vào túi, đi theo Miniu ra ngoài.

Đến lúc cô quay lại, Nguyễn Lệ cùng A Miên đã ngồi trong xe ngồi.

Nguyễn Lệ thấy cô đi lên, liền nói với A Miên.

"Đi thôi."

A Miên lên tiếng, xe bảo mẫu liền rời khỏi ngầm gara.

Nguyễn Lệ ngồi đối diện Bạc Kha Nhiễm, cô cau mày, như là đang tự hỏi cái gì, đang lúc cô chuẩn bị mở miệng nói chuyện, liền nghe Bạc Kha Nhiễm nói.

"Miễn bàn, không được."

Nguyễn Lệ nháy mắt trợn trắng mắt, "Chị còn chưa nói gì đâu."

"Không phải chị đã nói qua rất nhiều lần rồi sao?"

Bạc Kha Nhiễm biết rõ Nguyễn Lệ muốn nói chuyện gì.

Từ khi Nguyễn Lệ biết quan hệ của Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ, suốt ngày ở bên xíu giục Bạc Kha Nhiễm công bố mối quan hệ, đề cao mức độ nổi tiếng, sau này có Thẩm Dữ đứng sau ủng hộ, khẳng định Bạc Kha Nhiễm sẽ trở thành Liễu Hâm thứ hai.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Lệ cảm thấy thực hưng phấn.

"Không phải lúc trước chị nói đụng phải scandal này không đứng dậy nổi sao?" Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn Nguyễn Lệ.

Nguyễn Lệ ghét bỏ nhìn cô, "lúc trước nói đụng phải không đứng dậy nổi là vì sợ không có bảo đảm, nhưng mà hiện tại đã khác, hai người có đăng ký kết hôn, còn sợ ai?"

Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Không cần."

Nguyễn Lệ biết tính tình Bạc Kha Nhiễm ngoan cố, nhưng vẫn cố ý thuyết phục cô.

"Muốn hay không, không cần suy nghĩ lại sao?"

"Không cần suy nghĩ, không cần chính là không cần." Bạc Kha Nhiễm dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.

Nguyễn Lệ bị Bạc Kha Nhiễm làm cho phát bực, mấy ngày nay cô cứ nói mãi bên tai Bạc Kha Nhiễm, nhưng mà cô phát hiện, một chút đều không thông, thật sự một chút đều không được!!!

Đúng là đầu lừa!!!

Nguyễn Lệ không còn cách nào khác với Bạc Kha Nhiễm, đã vậy còn nghe thấy cô mềm giọng nói với mình. "

"Lệ tỷ, em ngủ một chút, khi nào tới thì gọi em."

"Ai thèm gọi em, để quỷ gọi em đi."

Nghe những lời này này, Bạc Kha Nhiễm chỉ cong cong môi, đối với những lời nổi giận đùng đùng của Lệ tỷ cũng không để trong lòng.

Chỉ dựa vào ghế một chút, Bạc Kha Nhiễm liền nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, trong lòng vẫn là đau lòng.

Cô lấy từ bên cạnh một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Bạc Kha Nhiễm.

Miniu cùng A Miên ngồi phía trước nhìn thấy toàn bộ hành động của Nguyễn Lệ, quay sang nhìn nhau cười.

Lệ tỷ thật sự đau lòng Kha Nhiễm, chị ấy chính là kiểu người miệng dao găm tâm đậu hủ, miệng so với người khác đều vô cùng lợi hại, nhưng mà tâm địa lại tốt hơn bất kì ai.

======

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa lớn Bạc gia, Nguyễn Lệ liền gọi Bạc Kha Nhiễm dậy, Bạc Kha Nhiễm ngủ không sâu, Nguyễn Lệ vừa nhẹ nhàng gọi một câu, cô liền tỉnh.

"Đã tới rồi ạ?" Bạc Kha Nhiễm ngồi ngay ngắn.

"Ừ, tới rồi." Nguyễn Lệ nói.

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, mặc xong áo khoác lúc này mới mở cửa xuống xe.

"Lệ tỷ, mọi người trở về đi, em đi vào." Bạc Kha Nhiễm nói.

"Ừ." Nguyễn Lệ xua tay bảo cô đi vào nhà.

Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đi vào Bạc trạch, xuyên qua đại viện, bước lên lầu thang, mở cửa cho cô là Lý thẩm.

"Tiểu thư đã trở lại."

"Ba mẹ cháu đâu ạ?"

"Lão gia phu nhân đều ở trên lầu, cơm chiều một chút nữa là chuẩn bị xong, tiểu thư chờ một chút."

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau đó đi về phía sô pha trong phòng khách, mới vừa để túi xuống liền thấy Bạc Lập từ trên lầu đi xuống.

Cô theo bản năng đứng dậy, chào hỏi Bạc Lập.

"Ba."

"Ừ." Bạc Lập nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bạc Kha Nhiễm cắn cắn môi, không nói chuyện, cũng không ngồi xuống.

"Còn đứng đấy làm gì, sô pha lớn như vậy không thể ngồi sao?" Bạc Lập liếc mắt nhìn cô.

"Có thể, có thể ạ." Hai chân Bạc Kha Nhiễm mềm nhũn, nhanh chóng ngồi xuống.

Bạc Lập ngồi đối diện cô, hai tay Bạc Kha Nhiễm quy củ đặt trên đầu gối, hơi hơi cúi xuống đầu, tất cả các dây thần kinh đều căng chặt.

Bạc Lập nhìn thấy hết phản ứng của Bạc Kha Nhiễm, ông biết từ nhỏ con gái đã sợ mình, mỗi lần nhìn thấy ông đều như chuột nhìn thấy mèo.

Mà thấy cô càng như vậy, ông càng cảm thấy cô không có tiền đồ, không có chút bộ dáng nào của người nhà Bạc gia.

"Như thế nào, hiện tại ngay cả về nhà cũng phải gọi mới về?"

Trong lòng Bạc Kha Nhiễm "Lộp bộp" một tiếng, hai tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt.

"Không phải...... Chính là......" Bạc Kha Nhiễm đối mặt nói chuyện với Bạc Lập liền nhịn không được nói lắp.

"Chính là cái gì?"

Chính là công tác có chút bận, nhưng mà lời này cô không dám nói với Bạc Lập, vốn dĩ Bạc Lập không thích công việc này của cô, hiện tại cô nói với ông công việc bận rộn, không phải tự đem mình lên đầu súng sao?

Đang lúc Bạc Kha Nhiễm không biết làm sao, Hạ Khi Xuân từ trên lầu đi xuống, gọi Bạc Lập một tiếng.

"Lão Bạc."

Bạc Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Khi Xuân, thanh âm ôn hòa không ít.

"Làm sao vậy?"

"Hình như chân tôi vừa bị trật, ông ra đỡ tôi một chút." Hạ Khi Xuân cau mày nói.

Nghe vậy, Bạc Lập lập tức từ trên sô pha đứng dậy, sau đó đi về phía Hạ Khi Xuân.

Bạc Lập vừa đứng lên, Bạc Kha Nhiễm lập tức trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy Bạc Lập đối với cô rất nghiêm khắc, nhưng mà ông đối với Hạ Khi Xuân lại vô cùng tốt không lời gì có thể nói.

Bạc Kha Nhiễm có đôi khi suy nghĩ, đại khái toàn bộ ôn nhu trên người Bạc Lập đều đã dành hết cho Hạ Khi Xuân.

"Sao lại bị trật chân rồi?" Bạc Lập cẩn thận đỡ Hạ Khi Xuân xuống lầu.

"Tôi cũng không biết, chính là có chút đau."

Bạc Kha Nhiễm cũng từ sô pha đi đến bên cạnh, "Mẹ, người không sao chứ?"

"Không có việc gì, không có việc gì, không có gì trở ngại." Hạ Khi Xuân lắc đầu, lúc Bạc Lập không chú ý, bà trộm cười nhìn cô.

Bạc Kha Nhiễm bừng tỉnh.

Mẹ cô là đang giúp cô đây.

"Có cần gọi bác sĩ Trương qua đây xem một chút không?" Bạc Lập hỏi Hạ Khi Xuân.

Hạ Khi Xuân hướng Bạc Lập cười cười, lắc đầu.

"Không cần, đã tối rồi, không cần gọi ông ấy, chỉ đau một chút thôi, có lẽ lát nữa sẽ hết."

"Lão gia phu nhân tiểu thư, cơm chiều đã xong."

Nghe vậy, Hạ Khi Xuân nói với hai cha con Bạc Kha Nhiễm.

"Được rồi, tôi không sao, đi ăn cơm thôi."

"Mẹ, để con đỡ mẹ đi." Bạc Kha Nhiễm nhân cơ hội đỡ cánh tay Hạ Khi Xuân, đỡ bà đi vào phòng ăn.

"Được, con gái ngoan." Hạ Khi Xuân sờ sờ đầu Bạc Kha Nhiễm, trong mắt đầy ôn nhu.

Bàn ăn to như vậy, chỉ có ba người bọn họ.

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm chỉ còn âm thanh của chén đũa.

Bạc Kha Nhiễm cũng rất tự giác làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, nên gắp đồ ăn thì gắp đồ ăn, nên ăn cơm thì ăn cơm.

Cô đã muốn làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng không có nghĩa Bạc Lập nguyện ý buông tha cô.

Cô đang gắp đồ ăn, đột nhiên nghe Bạc Lập hỏi.

"Gần nhất đây ở chung với A Dữ thế nào?"

Tay Bạc Kha Nhiễm đang cầm đũa không khỏi cứng đờ, cô yên lặng thu hồi chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Lập.

"Rất...... Khá tốt."

"Khá tốt là như thế nào?" Bạc Lập nhìn cô, hỏi.

Bạc Kha Nhiễm mím môi.

Khá tốt chính là khá tốt, như thế nào nói rõ được?

"Thẩm Dữ đối với con rất tốt, rất săn sóc."

Bạc Lập trầm mặc một lát.

Bạc Kha Nhiễm cầm chặt đũa, không dám nói gì.

"Kha Nhiễm."

"Dạ?" Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhìn ông.

"Mấy ngày nay ba đã suy nghĩ cẩn thận, ba muốn con quay xong bộ phim này thì rời khỏi giới giải trí, ba an bài cho con..."

Lại tới nữa, lại tới nữa.

Từ nhỏ đến lớn, Bạc Lập liền đặc biệt hy vọng cô có thể làm việc trong quân đội, hận không thể đem cô bồi dưỡng thành một nữ tướng quân mới cao hứng.

Nhưng cố tình cô lại không thích nơi đó, trong đó nói một là một, không có hai, làm cô cảm thấy vô cùng áp lực, một chút đều khiến cô không thích nổi.

Hơn nữa trong lòng có chút tâm lý phản nghịc nghịch, Bạc Lập càng muốn cô làm gì, cô liền bài xích chuyện đó.

Cô biết Bạc Lập gọi cô về tuyệt đối không đơn giản chỉ là ăn cơm, mỗi lần ông gọi cô về đều có mục đích.

Mà lần này gọi cô về ăn cơm, ông cũng gọi Thẩm Dữ, nếu không phải Thẩm Dữ bận không về được, có phải ông định làm trò trước mặt Thẩm Dữ cùng cô nói chuyện này sao?

Bạc Kha Nhiễm nắm chặt đũa trong tay, không khỏi khẩn trương.

"Ba, con đã nói......"

Bạc Kha Nhiễm nói chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Lý thẩm từ kia đầu truyền tới.

"Lão gia, phu nhân, tiên sinh tới."

===========

Chanh: chương mới mừng bão tan và truyện được 40k lượt đọc.
Bình Luận (0)
Comment