Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 64

Lúc Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại, đã nằm trên giường lớn của khách sạn.

Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người, là áo tắm dài của khách sạn, bên cạnh lại không thấy Thầm Dữ, nhưng bên trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy tí tách.

Đại khái đoán rằng, người này đang tắm rửa.

Cô mặc áo tắm dài sạch sẽ, trên người vô cùng thoải mái, nghĩ đến việc anh tự mình chăm sóc cô, Bạc Kha Nhiễm nhéo góc chăn, khóe miệng khẽ cong lên.

Anh luôn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, chăm sóc cô vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Có thể được anh thích, cô có biết bao nhiêu may mắn mới đổi được?

Thẩm Dữ vừa ngoài đã nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm ở trong chăn nắm chặt góc chăn.

Lúc anh đi tắm rửa, cô vẫn nằm ngủ rất quy củ, mà hiện tại......

Cho nên anh đoán rằng, tám phần cô đã tỉnh.

Anh vừa xoa tóc ướt, vừa đi qua chỗ cô.

Kỳ thật Bạc Kha Nhiễm ở trong chăn đã sớm nghe được tiếng bước chân của anh.

Chỉ là trong đầu nhớ tới một màn làm mưa làm gió trong xe vừa rồi của hai người, cô chỉ cảm thấy người mình như muốn gãy ra, mà anh lại cố tình làm như không thấy, nghĩ đến những tư thế mắc cỡ kia, Bạc Kha Nhiễm chỉ muốn làm đà điểu.

Trên đời này đàn ông đều là sói đói, ngay cả Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.

Cảm giác một bên giường lún xuống, cô bất động thanh sắc dịch vào bên trong, mới vừa dịch qua, đã có một bàn tay lớn kéo chăn cô lại.

Chờ cô nhận ra, chăn đã sớm bị anh kéo lên, tầm mắt cô vừa lúc chạm phải đôi mắt đen chả anh, thậm chí cô có thể nhìn thấy bóng dáng mình từ đôi mắt kia.

"Trốn anh làm gì?"Anh khàn khàn giọng hỏi.

Sao giọng nói này lại khàn khàn như vậy, mà ẩn ẩn bên trong lại lộ ra một tia dụ hoặc, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nuốt nước bọt.

Cô nhấp môi, nhìn anh, ra vẻ trấn định nói.

"Em trốn anh lúc nào?"

"Vậy sao?"

Thẩm Dữ khẽ cắn môi, hơi cúi người xuống, áo tắm liền đúng lúc tuột ra.

Mà vừa lúc anh lại ở phía trên cô, cô đưa mắt nhìn qua, liền thấy được lồng ngực rắn chắc của anh.

Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống dưới, từ ngực đến bụng, từng múi vô cùng rõ ràng, chỉ cần nhìn qua cô cũng biết ở đó có bao nhiêu lực.

Thẩm Dữ thấy rõ bộ dạng của cô lúc này, đôi mắt dịch chuyển nhanh như chớp, liền đoán được tâm tư của cô.

Khóe miệng không hề do dự khẽ nhếch lên, anh vươn hai cánh tay chống hai bên sườn cô.

Hơi thở của Bạc Kha Nhiễm hơi đình trệ một chút, trên người anh mang theo mùi hương sau khi tắm gội, khiến cô đột nhiên đỏ mặt.

Chung quy đạo hạnh của cô vẫn không bằng anh.

"Anh...... anh dựa gần em như vậy làm gì?"

"Sao? Vậy em nhìn chằm chằm vào anh làm gì?"

Anh thấp giọng cười, gương mặt lạnh băng lập tức dãn ra không ít.

Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi, "em nhìn anh bao giờ."

"Tachh." Một giọt nước lạnh rơi trên mặt cô, cô duỗi tay sờ một chút, là vệt nước.

Cô nghi hoặc lại lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía trên Thẩm Dữ, lúc này mới biết là nước trên tóc anh rơi xuống.

Tóc anh còn chưa khô đâu.

"Muốn em lau tóc cho anh không?" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng hỏi anh.

Thẩm Dữ cười cười, xoay người bỏ hai cánh tay cô đang ôm lấy anh ra, ở trên giường ngồi dậy, anh đưa khăn lông trong tay cho cô.

Bạc Kha Nhiễm nhận khăn lông, vừa mới chuẩn bị bò dậy, lại bị một đôi bàn tay lớn cầm lấy, anh hơi dùng sức, cô liền thoải mái từ trên giường ngồi dậy.

Chờ cô ngồi ổn định, lúc này anh mới buông cánh tay mảnh khảnh của cô ra.

Bạc Kha Nhiễm tuỳ tiện lau vài cái, tóc của anh cũng khô không ít, cô một lần nữa ném khăn bông lại cho anh.

"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.

Thẩm Dữ nhìn đồng hồ bên đầu giường, "Hơn 1 giờ."

"Vậy sao."

Cô chui vào trong ổ chăn, xốc một góc lên.

"Chúng ta ngủ thêm lúc nữa."

Kỳ thật cô còn chưa ngủ đủ.

"Ừ." Thẩm Dữ xốc chăn lên nằm xuống cạnh cô.

Anh vừa mới nằm xuống, Bạc Kha Nhiễm liền duỗi tay ôm lấy anh, gương mặt gối lên chỗ xương quai xanh của anh.

"Anh tắt đèn đi, em buồn ngủ quá."

Thẩm Dữ một tay vuốt tóc cô, một tay tắt đèn trong phòng, nháy mắt trong phòng chỉ còn một màu tối tăm.

Ngửi mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cô thoải mái nhắm hai mắt lại.

"Sáng sớm mai gọi em sớm một chút, em còn phải trở về đoàn phim."

Thẩm Dữ ôm chặt cô vào trong lòng ngực, "ừ, anh biết, ngủ đi."

"Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng đáp lại.

Bốn giờ sáng hôm sau, Bạc Kha Nhiễm bị Thẩm Dữ đánh thức, hai người ăn qua bữa sáng đơn giản, sau đó anh lái xe đưa cô trở về phim trường.

Anh đỗ xe ở nơi xa, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng không dám để anh đi theo, cô lưu loát đội mũ, quàng khăn quàng cổ che khuất hơn nửa gương mặt.

"Em đi trước, anh về khách sạn nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi." Cô xua tay tạm biệt anh, sau đó xuống xe.

Thẩm Dữ nhìn cô giống như đi đánh giặc, trên đường vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, vừa tức giận vừa buồn cười.

Không biết đến lúc nào cô mới suy nghĩ thông suốt?

Tận đến khi thân ảnh cô biến mất trong mang đêm, anh mới lấy từ trong túi ra một vòng tròn nho nhỏ.

Đó là nhẫn kết hôn của bọn họ.

Anh giơ chiếc nhẫn này, bất đắc dĩ nói.

"Chúng ta giống nhau, cũng không biết khi nào mới có thể đẩy ra mây mù thấy trời xanh."

Bất đắc dĩ cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành sủng nịch.

Không có biện pháp, ai kêu anh yêu cô như vậy?

*

Kỷ Thờ Kỳ từ phòng phó đạo diễn phòng đi ra, còn chưa đến 5 giờ sáng.

Ngón tay cô ta nắm chặt quần áo trên người, khớp xương mơ hồ trở nên trắng bệch.

Người khác không biết, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, dưới lớp áo khoác trên người cô ta là hình ảnh như thế nào.

Quần áo nhăn nheo, còn có mấy cái cúc áo đều đã đứt.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, cô ta chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, chỉ là sỉ nhục qua đi cô ta chỉ có thể bình tĩnh mà vượt qua.

Cô ta rất rõ ràng, đây là con đường cô ta chọn, không được trách người khác.

Bởi vì cô ta muốn nổi tiếng, muốn được nhiều người biết đến.

Lối tắt cô ta chọn cũng có rất nhiều người chọn, nếu nhiều người đều chọn như vậy, cô ta đi sẽ như thế nào?

Bất quá con đường này chính là một bí mật được công khai.

Chỉ cần sau này cô ta nổi tiếng, cô ta sẽ nghĩ cách bỏ vết dơ này đi, không có ai biết trước kia cô ta thế nào, mọi chuyện sẽ dần dần phai nhạt.

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô ta càng thêm thản nhiên, ưỡn thẳng lưng mà đi.

Đúng lúc cô ta đi qua một cái hành lang dài, chuẩn bị về phòng của mình, thình lình nhìn thấy một bóng dáng nhỏ ở phía trước lướt qua.

Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm chỗ kia.

Người này...... sao cô ta cảm giác rất giống Bạc Kha Nhiễm?

Trực giác của phụ nữ cho cô ta biết, đây tuyệt đối là phát hiện lớn, vì thế cô ta nhanh chân bước theo.

Phía trước người kia che kín mít, trông rất giống thân hình Bạc Kha Nhiễm.

Người kia tựa hồ che dấu gì đó, lúc đi qua còn nhìn ngó xung quanh.

Tận đến khi người kia dừng lại trước cửa phòng Bạc Kha Nhiễm, cô ta tận mắt nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm lấy chìa khoá mở cửa phòng đi vào, lúc này cô ta mới khẳng định.

Người này tuyệt đối là Bạc Kha Nhiễm, không thể nghi ngờ.

Xem bộ dáng này, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.

Trên người Bạc Kha Nhiễm vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.

Chẳng lẽ......

Trong đầu Kỷ Thơ Kỳ chợt loé lên suy nghĩ.

Đêm qua Bạc Kha Nhiễm không về?

Nếu Bạc Kha Nhiễm không trở về, vậy Bạc Kha Nhiễm đi nơi nào?

Nghĩ đến đây, Kỷ Thơ Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tâm tình trong nháy mắt liền thoải mái hơn.

Cô ta vẫn lo không tìm được nhược điểm của Bạc Kha Nhiễm, nhân duyên của Bạc Kha Nhiễm ở đoàn phim nhân duyên thật sự rất tốt, trong đoàn phim cơ hồ không có người không thích nàng.

Mặc kệ các diễn viên khác, hay là nhân viên công tác, mỗi khi nhắc đến Bạc Kha Nhiễm đều mang vẻ mặt tươi cười.

Ngoài mặt cô ta miễn cưỡng cười vui, nhưng trong lòng lại giống như bị mèo cào, tâm tình khó chịu.

Dựa vào cái gì?

Cô ta ở dưới đáy bùn lăn lộn, liều mạng muốn bò lên, mà Bạc Kha Nhiễm vừa xuất đạo đã là nữ chính, được rất nhiều người che chở.

Cô ta biết số mệnh mỗi người khác nhau, con đường cô ta đi trước giờ không thuận lợi như Bạc Kha Nhiễm, đạo lý này cô ta hiểu, nhưng cô ta vẫn không khống chế được ghen ghét đang mọc rễ nảy mầm trong lòng.

Nhưng mà hiện tại, nếu chuyện này thật sự giống như cô ta suy đoán, vậy thật sự có điểm tốt để chơi rồi.

Nếu không phải như cô ta suy đoán, cô ta chỉ cần tuỳ tiện để lộ chút gì đó với đám phóng viên, các phóng viên làm gì để tra ra sự việc, đã không còn trong phạm vi khống chế của cô ta.

Giới giải trí có rất nhiều chuyện chỉ cần nghe tiếng gió mà lên, ai để ý chân tướng sự việc là gì.

Nhưng mà hiện tại chỉ dựa vào điểm này còn chưa thể làm gì được, mấy ngày này cô ta cần phải lưu tâm quan sát Bạc Kha Nhiễm nhiều hơn.

Một khi để cô ta bắt được cơ hội, Bạc Kha Nhiễm đừng nghĩ đến việc tìm đường xoay người, cô ta nhất định sẽ khiến cho Bạc Kha Nhiễm té ngã còn thảm hơn mình hiện tại.

Tưởng tượng đến đây, Kỷ Thơ Kỳ liền cảm thấy tâm tình vui sướng không ngừng được.

Cô ta chính là chán ghét Bạc Kha Nhiễm, cô ta muốn làm cho Bạc Kha Nhiễm thân bại danh liệt, Bạc Kha Nhiễm càng không tốt, cô ta càng cao hứng.

======

Chanh: edit đoạn này bực quá
Bình Luận (0)
Comment