Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 17



"Cẩn thận, từ sang thành kiệm, rất khó!" – Thúy Hoàn cười cười.
Mang theo gia sản, ta cùng hắn đi về phía Hàng Châu.

Tại một trấn nhỏ lân cận, chúng ta dừng chân, mở một hàng bán dầu.
Lúc huynh ấy đi Hàng Châu giao hàng, chuyện trong tiệm đều do ta sắp xếp.

Gần đó, có những thiếu niên ăn chơi trác táng, thường đến tiệm của ta, ta không thèm để ý tới, lâu dần cũng thành lệ.
Một ngày nọ, có một người, bộ dáng rất lạ đến.
Thân hắn mặc hoa phục, xem ra là con cháu nhà gia đình giàu có, vừa mở miệng, hắn đã muốn mua một xe dầu tốt nhất.
"Một xe là bao nhiêu?" – Ta hỏi.
"Một xe chứa vừa đủ cô nương a!" – Hắn mở miệng cười tà mị.
Bất quá cũng chỉ là một tên gia hỏa lỗ mãng, ta liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu tính sổ sách.
Hắn móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn:
"Cô nương, nàng cả ngày đều thật lẳng lơ." – Hắn ta cười bỡn cợt, nói: "Hiểu biết của ta rộng rãi, ta đoán xuất thân của nàng không phải dạng thường!"

Thiên a! Thì ra hắn nhìn thấy được! Không phải dạng thường – câu nói này tựa như xương cá mắc kẹt giữa yết hầu ta không trôi.
"Hôm nay chúng ta không bán dầu, mời đi cho."
"Mở tiệm, không lẽ không cần tiền sao?"
"Ta không cần."
Hắn hầm hực rời đi, vừa đi vừa quay đầu ba cái.

Ta đem việc này nói cho phu quân nghe, hắn lại xoa xoa mặt ta nói:
"Aizzo! Ta sợ hồng nhan như này sẽ gặp họa!"
Hồng nhan gặp họa? Không xảy ra ta sẽ không tin.

Sắc đẹp là vận may cũng có thể là vận xấu.

Chuyện này rất khó nói.
Không lâu sau, có quan sai đến bắt người, nói người sử dụng dầu bị trúng độc, muốn đem dầu của chúng ta về điều tra.

Quả nhiên, trong tiệm có một thùng dầu làm cho ngân châm chuyển thành màu đen.
Phu quân của ta bị bọn hắn đem đi.

Ta tựa như con kiến nằm trên chảo nóng, chạy hỏi khắp nơi, ai cũng không có cách.

Là huyện nha môn tới bắt người!
Sau đó, có người đưa tin tức đến: Nếu ta đồng ý, phu quân sẽ chỉ bị giam trong đại lao mấy tháng, nếu ta không đồng ý, tính mạng huynh ấy sẽ khó bảo toàn.

Phải trả lời trong vòng ba ngày.
Đây là âm mưu!
Ta chỉ là một nhược nữ không quyền không thế, hướng ai mà khiếu nại đây? Ai sẽ chủ trì công đạo cho ta?
Ta yêu bản thân, nhưng tính mạng của phu quân còn quan trọng hơn rất nhiều!
Ta đành đồng ý.

Lúc này ta mới phát hiện, ta đã yêu huynh ấy sâu đậm cỡ nào.

Ta bị người ta đưa về nhà huyện lệnh.
Người từng đến tiệm của ta đi dạo, chính là công tử nhà hắn!
"Bây giờ nàng biết đi cầu ta rồi sao, ta có hảo ý giúp nàng, nàng phải từ từ mà báo đáp ta a!"
Thế là, thế là..

ta lại lần nữa như trở về Hoán Hoa lâu..
Vận mệnh ưu ái ta, lại chà đạp ta..
Ta bị giam lỏng trong nhà cao cửa rộng, khóc cười cũng không được tự ý làm.

Mọi sự đều phải nhìn sắc mặt tên đó, giống như một con thú nhỏ bị thương, bởi vì im hơi lặng tiếng, đành mặc kệ mọi sự sắp xếp..
* * *
"Cố sự bi thảm quá, tôi nghe không vô! Này, tôi không phải là tên hại người đó chứ?"
"Ngươi đừng hỏi vấn đề này được không?" – Thiên sứ nói.
"Sau đó thì sao? Phu quân bán dầu bị giết à?"
"Sao ngươi biết?"
"Trên đời này, mánh khóe của bọn ác nhân không có khác biệt."
"Nhưng nếu như ta biết sớm có khả năng như thế, ta đã làm khác." – Nàng nói: "Con người, hèn mọn nhất chính là ôm hy vọng sống còn.."
"Biết được tin hắn chết, nhóc cũng tự sát hay sao?"
"Không đúng.

Thiên sứ không tự sát." – Nàng mỉm cười: "Có rất nhiều quy tắc, trước khi ta giáng sinh làm người, điều đó đã ăn sâu trong máu huyết của ta.

Ta bị lão bà kia hạ độc chết.

Mẫu thân của lão ta là một con miêu nữ, lão sợ bà ta ba phần..

Đương nhiên, độc trong thùng dầu cũng là do lão phái người lấy trộm từ người vợ cả đó, bỏ vào thùng dầu chỗ chúng ta!"
"Mỹ lệ không đánh lại ghen ghét, phải vậy không?"
"Ngươi rất thông minh."

"Cảm ơn nhóc.

Nhưng đáng tiếc, bạn gái lúc trước của tôi chỉ có mắng tôi ngớ ngẩn thôi."
"Ngớ ngẩn cũng không có gì không tốt.

Dù sao, người tính cũng không bằng trời tính mà."
Tóc nàng phất vào mặt Lâm Tổ Ninh, giống như tuyết tan trong gió xuân vừa thổi tới.
Anh nhìn gương mặt hơi mờ của nàng, kinh ngạc phát hiện, so với lần đầu tiên gặp nàng, hiện tại nàng đã lớn hơn nhiều rồi.
Từ lúc anh bị gãy chân, lúc đó nàng vẫn còn như một đứa con nít.
"Nhóc bây giờ so với trước đó, xinh đẹp hơn hẳn, trưởng thành hơn hẳn a!" – Anh nói.
"Trưởng thành?" – Thiên sứ tựa như không thích loại ca ngợi kiểu này, nàng kinh hoàng thất thố, vuốt ve khuôn mặt mình.

"Thật sao? Ta? Ta trưởng thành hơn?"
Lâm Tổ Ninh không hiểu tại sao.
"Ta phải đi rồi."
Nàng bối rối đến nỗi ngay cả "tạm biệt" cũng không kịp nói.

Tựa như hai câu nói kia của anh đã trở thành một gương mặt tràn đầy xấu xí, quỷ mị vậy!
Giống như một trận gió, thổi vào màn cửa yên lặng, màn cửa đứng im, người cũng vô tung vô ảnh.
Anh không biết rõ nguyên nhân.
Nợ nhân tình, là khoản nợ khó trả nhất trên đời.
* * *
"Mặc dù bây giờ không tiện lắm, nhưng có chuyện này thật sự rất gấp.." – Phạm Hoằng Ân có ý không tốt, giải thích: "Bằng hữu của tôi đã xem qua tất cả tác phẩm trong phòng kỹ sư, sau đó đã chọn cậu! Cho nên..".


Bình Luận (0)
Comment