Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 23



Khi còn bé, ta từng hỏi nhũ nương:
"Sao cha lại không tới chơi với ta?"
Nhũ nương nói:
"Cha bề bộn công việc, cha làm việc cho Hoàng Thượng a! Nếu làm không tốt, cả nhà sẽ bị chém đầu, ngay cả mạng nhỏ của con cũng sẽ không được giữ lại."
"Ta không làm gì sai, tại sao họ lại muốn lấy mạng ta?"
"Tiểu tổ tông ơi, chuyện thiên hạ, không phải muốn nói là nói được đâu.

Con có nhớ chuyện ở Nguyễn Hà Châu gia không?"
Nguyễn Hà Châu là con gái của bằng hữu cha ta.

Năm 6 tuổi, mẹ nàng có đưa nàng tới nhà chúng ta chơi, sau đó lại không có tin tức.


Có mấy lần ta tranh cãi với nhũ nương, ta muốn đi tìm Nguyễn Hà Châu, nhũ nương một mực nói rằng bọn họ đã dọn nhà đi nơi khác rồi.
Kỳ thật không phải vậy.
Bất đắc dĩ, nhũ nương cuối cùng cũng chịu nói thật:
"Cha nàng không làm tốt chuyện Hoàng Thượng giao, cho nên Hoàng Thượng đã chặt đầu, thật thê thảm! Nguyễn Hà Châu bây giờ không còn là thiên kim tiểu thư nữa, nàng nhất định đã bị trở thành một nô lệ xay bột rồi, nào được mệnh tốt như con?"
* * *
Đêm thượng nguyên ta không lên được thuyền.
Cỗ kiệu đi trong chợ một lúc, biển người đen như kiến, kiệu nhà chúng ta lần lượt bị tách ra, ta giở một góc màn kiệu lên xem, đã không nhìn thấy cỗ kiệu đằng trước, cũng không nhìn thấy đằng sau, biển người tựa như thủy triều đánh tới.
Ta không cảm thấy hoảng sợ, ngược lại thấy khá thú vị, hơn mười năm ta không bước chân ra khỏi nhà, lầu đầu tiên nhìn thấy cảnh đông người như vậy.
Trên đường chiêng trống vang trời, muốn điếc hết cả tai, lúc này mới thấy sự yên tĩnh trong đại viện, quả thực là cực lạc thế giới.
Còn có hàng bán mứt quả! Một hàng lại một hàng mứt quả đỏ tươi, còn bốc lên khói nóng nghi ngút, so với mã não, ngân châm nhìn còn tốt hơn.
"Ngừng lại! Ngừng lại!" – Dù sao trong nhà cũng không ai thấy ta, ta liền xuống kiệu mua một xâu kẹo! Trên người ta chỉ có một thỏi bạc, là thứ mà ca ca cho ta cầm theo chơi.
Kiệu phu nghe lệnh liền dừng lại.

Ta vén mép váy, chen vào đám người tước mắt.

Ta đi giữa đám người, thật là rộn ràng ấm áp! Hàn khí đầu xuân bị nhiệt khí đông nghịt người với người xua tan không còn sót lại chút gì.
Thật vất vả ta mới chen đến được sạp bán mứt quả.

Ta nhìn người trung niên mập mạp, đưa ra thỏi bạc kia:
"Mua mứt quả!"
Người bán nhìn thỏi bạc suýt choáng váng:
"Cô nương, chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ thôi, không có nhiều tiền để thối lại cho cô, cô đưa chỗ này, chẳng phải là đang đùa tôi sao?"
Thì ra là không có đủ tiền thối.
Không có tiền thối cũng chẳng sao, mứt quả còn đáng quý hơn là thỏi bạc kia, ta hận không thể ăn hết hai mươi xiên!

"Ta mua hết chỗ đó."
"Thần tài của ta đến rồi!"
Một xâu, hai xâu, ba xấu..

Hắn đưa cho ta ôm đầy mứt quả..

Nước đường màu đỏ tựa như sợi chỉ thêu dính dầy áo ta.
"Còn nữa còn nữa! Ta giúp cô làm thêm!"
"Đủ rồi, đủ rồi!" – Ta tranh thủ xoay người trở về.

Lúc này nhìn ta giống hệt một tiểu phiến (người bán hàng rong) đi bán mứt quả! Ta như nhặt được trân bảo, ôm vào lòng, sợ có người tới cướp mất.
Đột nhiên biển người như thủy triều đánh tới, ta nhón chân lên! Oa! Nhìn quanh gần mười dặm đều là đầu người đen kịt!
Lúc này ta cảm thấy dường như mình không thể chạm tới mặt đất, giống như đang ngồi trên cỗ kiệu, không tự chủ, cứ thế xông về phía trước, nam nữ, già trẻ, kiểu gì cũng có, còn đang không ngừng đứng sát bên người ta.

Ta cảm thấy choáng váng, bất lực, rất muốn kêu khóc, nhưng ta vẫn ôm thật chặt mứt quả của ta..
Không biết qua bao lâu, chân ta mới chạm đến mặt đất.
Đứng một chỗ, ta không biết tên: Đây là một con hẻm chật hẹp, cũ nát, ta đứng trong đó, bên ngoài biển người vẫn tiếp tục đi ngang qua, giống như một dòng sông thẳng tấp.
Biển người đó chia cắt đoạn đường của cha mẹ ta, thuyền trên sông Tần Hoài cùng với nguyên tiêu hoa đăng.
Bình thường, ta không bước chân ra khỏi nhà, làm sao ta biết được mình đang ở chỗ nào? Một đôi chân nhỏ bé, chỉ sợ đêm nay chính là đêm mà ta đi lại nhiều nhất trong mười bốn năm qua!
Thế nhưng, ta cái gì cũng không có! Vương Kim Phượng tốt sốt chỉ còn lại một đống mứt quả trên tay.
Ta ngồi trên mặt đất, vừa liếm nước đường vừa rơi lệ.
"Ngươi đang khóc à? Khóc cái gì? Hôm nay là đêm thượng nguyên nha!" – Một tên nam hài chen vào trong ngõ, hắn phát hiện ra ta.
Ngoài cha ta cùng ca ca, ta chưa từng nói chuyện với nam nhân xa lạ! Trông thấy hắn, ta cân nhắc một mực cúi đầu, mẫu thân dạy ra, cúi đầu mới giống một tiểu thư khuê cát.
Hắn là một người trẻ tuổi, ước chừng lớn hơn ta hai, ba tuổi, mặc quần áo vải xanh bình thường, dáng người gầy yếu, một ống quần xoăn lên cao, trên chân, cả đôi giày cũng không có.

Nhìn qua cứ tưởng rằng là một kẻ thô lỗ.
Nhũ nương nói, loại người này bị gọi là kẻ nghèo hèn, bọn hắn rất nghèo, nghèo tới nỗi không cưới được vợ.
Ta không cúi đầu nữa, hiếu kỳ dò xét hắn, nhất thời quên cả rơi nước mắt.
Hắn đưa tay đỡ ta dậy, ta cũng quên chuyện "nam nữ thụ thụ bất thân", tựa như lúc này hắn chính là thân nhân của ta.
"Đừng khóc, người nhiều như thế, còn sợ không bán hết mứt quả sao? Không vấn đề gì, để ta, ta giúp ngươi bán sạch hết! Như vậy cha mẹ ngươi sẽ không mắng ngươi đâu! Đây, theo ta!"
Hắn hiểu lầm ý ta rồi.

Nhưng ta vẫn kín đáo đưa cho hắn một nắm xiên mứt quả.

Hắn cười lên, hàm răng trắng chỉnh tề, trông thật dễ nhìn.
"Ta tên là Trương Nhạn, là con trai của Thủy Ma phường bán đậu hủ.

Hôm nay ta đem bánh ngọt của mẹ ta đi bán, không bao lâu đã bán sạch hết!" – Hắn đong đưa túi tiền, giơ giơ trước mặt ta: "Ngươi xem, tất cả tiền ở đây này! À, còn ngươi tên là gì?"
"Vương Kim Phượng." – Ta ngượng ngùng nói.
Đây là lần đầu tiên có nam tử xa lạ lại hỏi tên ta, cũng là lần duy nhất,
"Đi thôi!" – Hắn đưa ta từ trong ngõ nhỏ bước ra ngoài đường lớn, đến một chỗ đất trống, giơ mứt quả lên kêu to: "Một văn tiền một cái, một văn tiền một cái!"
Quả nhiên có người ôm hài nhi đến, vừa vui mừng vừa mua mứt quả!
Hắn đem đồng tiền đặt vào lòng bàn tay ta:
"Này, ngươi mau cất kỹ vào, đông người qua lại thế này, coi chừng bị lấy mất!".


Bình Luận (0)
Comment