Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 8



"Anh gọi tôi có chuyện gì?"
"Tôi không gọi cô."
"Vừa rồi tôi còn nghe tiếng người đang lầm bầm làu bàu bên này, là anh đang nói chuyện sao? Anh đã tỉnh..

rồi bắt đầu nói chuyện à?"
Lâm Tổ Ninh không chút suy nghĩ, vội gật đầu.

Cũng không thể nói cho y tá trưởng biết nơi này từng có một Ly Hồn Thiên Sứ!
"Ngày mai tôi sẽ giúp anh hẹn một bác sĩ tâm lý, anh không cần lo lắng! Anh sẽ không có chuyện gì đâu! Đừng sợ há!" – Y tá trưởng nói.
* * *
Nếu Lâm Tổ Ninh có thể dùng sức chạy ma-ra-tông, anh nhất định dốc hết toàn lực chạy ra khỏi bệnh viện.
Tại văn phòng Lý Kiến Sư, anh tìm Phạm Hoằng Ân.


Bình thường, Phạm Hoằng Ân phụ trách công việc quy hoạch cảnh quan, có thể nói là bạn tốt của Lâm Tổ Ninh.
Tục ngữ nói "cá mè một lứa" – chủng loại giống nhau, ngày thường sẽ cùng nhau ở tại một chỗ, quả thật có đạo lý!
Phạm Hoằng Ân cũng là một thư sinh cao gầy, bất quá so với Lâm Tổ Ninh, sống mũi của Phạm Hoằng Ân lại có thêm một gọng kính cận, phong thái nhẹ nhàng nhưng lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng anh ấy lại đầy nghĩa khí, đã đồng ý đến giúp Lâm Tổ Ninh làm thủ tục xuất viện.
Hóa đơn tiền viện phí vẫn là Phạm Hoằng Ân giúp Lâm Tổ Ninh thanh toán trước.

Hiểu con người của Lâm Tổ Ninh, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, liêm khiết thanh bạch, thời gian qua, Phạm Hoằng Ân cũng đã sớm quen thuộc.
"Tiểu Phạm! Coi như tôi nợ cậu một cái ân tình..

Đợi khi tôi thanh toán xong tiền bảo hiểm, tôi sẽ trả lại cho cậu." – Lâm Tổ Ninh có chút xấu hổ.
"Nói gì vậy chứ! Bạn bè với nhau, đồng tâm hiệp lực, không vội mà!"
Phạm Hoằng Ân quả là người anh em tốt!
Đợi đến lúc Lâm Chương Quỳnh Tử đem theo món đường thỏi kho cùng món cháo Bát Bảo đến bệnh viện thăm con trai cưng thì chỉ còn một giường trống không.
Bà không cam lòng mình lừa, liền đến ngay chỗ Lâm Tổ Ninh ở, mà Lâm Tổ Ninh cũng không trở về nhà ngay lập tức.
"Cuối cùng, cũng có thể thanh thanh lẳng lặng sống qua một ngày." – Lâm Tổ Ninh nằm trên giường của Phạm Hoằng Ân, tựa như trút được gánh nặng.
Lâm Chương Quỳnh Tử dày công chuẩn bị món ngon, tất nhiên là muốn làm cho người ta nhớ nhung, nhưng "bài ca sơn đảo" này bị tạp âm, làm cho Lâm Tổ Ninh nguyện ý từ bỏ chuyện ăn uống.
Phạm Hoằng Ân miễn cưỡng mở tủ lạnh khốn cùng tìm thấy một gói miến khô, trứng cùng vài cây nấm, làm thành một tô miến trứng nấm, Lâm Tổ Ninh ăn cảm động đến rơi nước mắt.
"Cậu thật đúng là một nam nhân hiền tuệ!" – Lâm Tổ Ninh nói.
"Ai cũng nói vậy."
"Trước kia sao tôi không biết cậu biết nấu ăn nhỉ?"
"Một chút tài mọn thôi." – Phạm Hoằng Ân không khiêm tốn: "Gần đây tôi mới tự nấu một chút ah! Hiện tại cũng chỉ là không bột đố gột nên hồ." (ý nói muốn làm nên chuyện cần phải chuẩn bị những điều cơ bản, nếu không, có cố gắng cách mấy cũng không thành sự)
"Ai làm vợ của cậu thật đúng là có phúc."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy ah!" – Phạm Hoằng Ân nhíu mày: "Nhưng mà, người ta còn không chịu gả cho tôi."
"Hả? Cậu có đối tượng rồi sao? Sao ngày thường một chút mánh khóe cũng không lộ vậy?"

"Không phải tôi không nói, chỉ là, tôi cảm thấy, nói chuyện này với người chìm trong bể tình như cậu, có thể cậu sẽ không hiểu đâu.."
"Được rồi, được rồi!" – Lâm Tổ Ninh thở dài cắt ngang: "Cậu nói tới Khang Vũ Lan chứ gì! Cô ta cùng cao chạy xa bay với người khác rồi."
"Cậu biết rồi sao?"
Phản ứng của Phạm Hoằng Ân làm cho Lâm Tổ Ninh giật nảy mình:
"Cậu..

đã sớm biết rồi sao?"
Phạm Hoằng Ân gật đầu.
"Vậy sao không nói cho tôi biết?"
"Quân tử thành nhân chi mỹ, khuyến hợp, bất khuyến phân dã!" (nghĩa là người quân tử chỉ nên giúp người khác thành toàn nguyện vọng, nên tác hợp tác thành, không nên chia rẽ)
"Dẹp cậu đi! Ngay cả bạn thân cũng dám lừa gạt mình.

Dù sao, như thế cũng tốt, cô ấy sớm đã xem thường tôi rồi.

Mắng tôi không có tiền đồ, không có dũng khí, không có nửa điểm tích cực..

Này, sao cậu biết chuyện đó vậy?"
"Bởi vì.." – Phạm Hoằng Ân xem xét tường tận sắc mặt của Lâm Tổ Ninh, xác định anh có thể không bị đả kích, mới bắt đầu thắp đèn điện, ném bình hoa xong mới dám nói:
"Cô ấy ở bên cạnh của cháu trai Lý Kiến Sư!"
Cháu trai của BOSS sao? Cái tên nổi danh cao thủ Lý Đại Mẫn sao? Khang Vũ Lan lại chọn đến với cái tên lòe loẹt, tô son trát phấn kia? Sao lại có thể?
Lý Đại Mẫn là cũng là một người giữ chức cao, cậu ta là trưởng phòng khu vực thiết kế quảng cáo, đã từng thành công không ít dự án, rất được thúc thúc Lý Kiến Sư ưu ái.
Mà Lý Kiến Sư không có con cái, ông quả thực rất xem trọng đứa cháu này.
Lâm Tổ Ninh nửa thấy kiêu ngạo nửa thấy tự ti, trong đầu anh, loại người anh xem thường chính là kẻ như Lý Đại Mẫn.

Anh cảm thấy Lý Đại Mẫn không hề có chút cống hiến nào cho lĩnh vực thiết kế nội thất.


Hắn chỉ ngồi đó chỉ việc, rồi ngửa tay ăn cơm.

Mỗi lần dự án thành công, Lý Đại Mẫn lại như có công đi đầu, ngồi ở thư phòng, tự mình khoác lác hưởng thụ vậy!
"Cái tên *chó má* đó.."
"Gạo cũng đã nấu thành cơm, cậu nổi giận cũng vô dụng.

Dù sao, là người chạy đi, chạy với ai, cũng giống nhau thôi?"
"Không giống! Cái tên khốn nạn đó, đúng là siêu cấp khốn khiếp! Hai người đó..

Uầy, bọn họ biết nhau bằng cách nào?"
"Là tiệc rượu sinh nhật năm ngoái, có phải cậu đã mang theo Khang Vũ Lan tới tham gia hay không?"
Quả thật Khang Vũ Lan từng đồng ý đến tiệc rượu cùng anh.

Khang Vũ Lan vốn dĩ xinh đẹp, hôm đó lại mặt một bộ lễ phục ngắn màu đen bằng nhung thiên nga, ôm sát người, cô ấy muốn làm cho tất cả bạn gái của những đồng nghiệp khác phải khiếp sợ.
Mà Lâm Tổ Ninh khi đó chỉ có đắm chìm trong cảm giác kiêu hãnh.
Những cô gái đến buổi tiệc hôm đó, đứng cạnh một người vừa thông minh vừa mỹ lệ như Khang Vũ Lan cũng giống như hoa hồng bên bụi cỏ dại.
Vậy mà..
"Lúc đó tôi không thấy có gì khác thường ah!" – Lâm Tổ Ninh ngượng ngùng nói.
"Cậu đúng là một tên ngốc!".


Bình Luận (0)
Comment