Yêu Cung

Chương 939

- Nếu như chúng ta thỏa hiệp nói, có thể lấy được lợi ích gì?

Âu Dương rất muốn biết điều này.

Tiền thưởng của giải thi đấu Kinsey cao như vậy, nếu như nhận được lợi ích nhỏ hơn cái này, chỉ sợ người bình thường sẽ không thỏa hiệp.

- Nửa phần! Bình thường sau khi chấm dứt, nhà cái sẽ dùng nửa phần của tổng số tiền thu được trong lần này để thu mua tất cả những người tham dự cuộc thi. Không nên xem thường nửa phần này. Bởi vì nửa phần này vượt xa sô tiền thưởng dành cho người đứng đầu.

Lưu Khải Hàng gật đầu nói với Âu Dương đang dứng ở bên cạnh.

Xem ra ngoại vi này thật sự giống như cướp tiền.

- Đặng Dương chơi xấu như vậy không sợ đám người cá lớn tới tìm hắn gây sự sao?

Âu Dương biết, dám đánh cược ngoại vi tất nhiên sẽ không phải là đám cờ bạc bình thường. Dân cờ bạc bình thường nhiều nhất chỉ đánh cuộc các loại cấp thấp như trận bóng đá. Những loại ngoại vi như thế này, nhất định sẽ có rất nhiều người cá lớn. Đặng Dương hạ độc thủ như vậy, lẽ nào những người cá lớn kia lại không biết một chút tin tức gì. Chẳng lẽ bọn họ chấp nhận cố mệnh, để yên cho hắn sao? Điều này hiển nhiên không thể nào.

- Sẽ không. Những người cá lớn bình thường sẽ theo Đặng Dương để mò tiền. Một lần hai lần bị chơi xấu, bọn họ chỉ có thể càu nhàu vài tiếng, nhưng tuyệt đối sẽ không gây ra náo loạn gì lớn. Dù sao loại tấm lưới lợi ích này không dễ dàng hình thành như vậy. Náo động quá mức, tên Đặng Dương kia có thể bỏ mặc bọn họ, còn có thể đánh trả lại nhiều hơn! Loại ngoại vi như vậy thường bị khống chế thông thường đều là một loại phương thức nhà cái thu phiếu. Rất nhiều lúc một vài ngừoi cá lớn biết rõ ràng là chơi xấu, vẫn tình nguyện đưa ra một ít lễ vật. Điều này được xem như là một loại quy củ giữa các hàng.

Lưu Khải Hàng lập tức giải thích rất nhiều điều cho Âu Dương biết. Âu Dương lại có chút giật mình nhìn Lưu Khải Hàng.

Lưu Khải Hàng nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương liền ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:

- Tiểu tử thối, đừng suy nghĩ loạn. Ta không phải là cá lớn gì đó. Ta chẳng qua chỉ là một huấn luyện viên! Sở dĩ ta chạy đến Tương Thành cũng bởi vì ta thấy được rất nhiều tấm màn đen. Ta chán ghét những tấm màn đen như vậy. Ta chỉ muốn huấn luyện ra một thiên tài thật sự, một tuyển thủ có thể thi đấu trên các giải thế giới lấy được vị trí đứng đầu khiến chúng ta đứng ở trên đỉnh cao nhất! Ngươi hiểu không?

Âu Dương gật đầu. Rất rõ ràng, Lưu Khải Hàng là một người thật sự biết suy nghĩ cho tương lai. Nếu như hắn nguyện ý thỏa hiệp, lấy sự giao thiệp của Lưu Khải Hàng trước kia, cuộc sống của hắn hiện nay tuyệt đối không chỉ là như vậy.

Nhưng Lưu Khải Hàng thỏa hiệp quá nhiều lần. Hắn đã mệt mỏi. Cuối cùng hắn rời khỏi vòng tròn này. Nhưng điều đáng tiếc chính là, hắn đi ra vòng tròn cũng không có tác dụng. Ngày hôm nay hắn lại trở lại vòng tròn đó.

- Huấn luyện viên, nếu như là giải thi đấu quốc tế, có phải sẽ có một ít thế lực lớn siêu cấp như vậy hay không?

Âu Dương rất muốn biết, những giải thi đấu cấp thế giới này có thể cũng có người tay mắt Thông Thiên đến làm những chuyện như vậy hay không?

- Tuyệt đối không thể nào! Quốc tế giải thi đấu là mặt mũi của mỗi quốc gia. Nếu như nói giải thi đấu Kinsey là nơi cho người mò tiền, như vậy giải thi đấu quốc tế chính là thời điểm đánh ra tiếng tăm. Tiền rất quan trọng. Rất nhiều người cũng rất coi trọng. Nhưng nhiều tiền hơn nữa so với mặt mũi của một quốc gia có vẻ không đáng nhắc tới! Bất kỳ người nào dám đánh mất mặth mũi của quốc gia, bất luận hậu trường lớn tới mức nào, cũng phải ngã khỏi đài!

Lưu Khải Hàng nói rất trịnh trọng.

Chuyện với quy mô nhỏ như vậy, khống chế thì khống chế, mò tiền thì mò tiền. Nhưng trên giải thi đấu quốc tế, đó là thời điểm tranh sĩ diện cho quốc gia. Bất cứ người nào dám làm mất mặt của quốc gia vào lúc đó, quốc gia đều sẽ nhẹ nhàng xử lý hắn! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Xem ra giải thi đấu quốc tế mới thật sự là công bình nhất!

Âu Dương gật đầu đầu.

- Cũng không thể nói là công bằng tuyệt đối. Dù sao có thi đấu thì cũng có trọng tài. Không dám mua tuyển thủ, mua những người này cũng không làm được gì. Những lão già này vẫn có thể làm được nếu muốn tháo giáo về quê. Đương nhiên, cho dù những lão già này nhúng tay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nghiêng về một phía. Nói ví dụ như ngươi và một tuyển thủ cùng bắn. Ngươi chỉ cần cao hơn hắn một vòng, ngươi cũng thắng. Những lão già kia phát huy tác dụng chính là trong tình huống thế lực hai bên hoàn toàn ngang nhau! Đã hiểu chưa?

Lưu Khải Hàng giải thích một cách tinh tế cho Âu Dương nghe.

- Thì ra là như vậy. Tuy nhiên như vậy chỉ có tác dụng rất nhỏ.

Âu Dương biết, những trường hợp thi đấu hoàn toàn đánh ngang nhau như vậy, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trọng tài để phán đoán thực sự rất ít.

- Đúng, tác dụng rất nhỏ. Cũng bởi vì điều này cho nên các quốc gia mới có thể cho phép những thế lực này tồn tại. Bởi vì bọn họ chỉ có thể làm thằng hề, trên thực tế không có ý nghĩa quá lớn.

Trong lúc Lưu Khải Hàng và Âu Dương nói chuyện, bọn họ theo sự dẫn dắt của cô nương kia tiến vào trong một đại sảnh. Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ những người bảo vệ ra có khoảng chừng có hai mươi, ba mươi người khác.

Nơi này được bố trí giống một phòng yến tiệc. Lúc này mỗi người ở đây đều mặc tây trang giày da, mỉm cười nói chuyện nói phiếm.

Khi đám người Âu Dương và Lưu Khải Hàng đi vào, bọn họ mới thi nhau quay đầu nhìn về bên này. Mà khi bọn họ nhìn thấy Lưu Khải Hàng, một vài người có tuổi tác khá lớn lại lộ vẻ kinh ngạc.

Rất rõ ràng, những người này đều biết Lưu Khải Hàng. Khi Lưu Khải Hàng đi vào nhìn thấy những người này, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

- Đêm nay phiền toái rồi!

Lưu Khải Hàng thấp giọng nói với Âu Dương đang ở bên cạnh một câu.

Thật ra không cần Lưu Khải Hàng nói, Âu Dương cũng đã phát hiện ra được. Bởi vì Âu Dương nhìn thấy, người ở chỗ này không có bất kỳ vận động viên nào Âu Dương từng biết. Trên căn bản đều là nhân vật cấp huấn luyện viên. Có mấy người huấn luyện viên đặc biệt có danh tiếng. Âu Dương có thể liếc mắt một cái nhận ra bọn họ.

Lần này đến đây không có vận động viên, đều là huấn luyện viên. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ phần lớn mọi người đã thỏa hiệp. Sắc mặt Lưu Khải Hàng khó nhìn như vậy là bởi vì sao? Bởi vì trong số những người này, có vài người là bạn cũ của hắn, tối hôm qua còn nói với hắn không có việc gì.

Âu Dương đảo mắt nhìn qua khắp phòng. Giữa phòng chỉ có một nam tử trẻ tuổi và một nữ tử trẻ tuổi. Nam tử này mặc tây trang màu trắng tinh trang nhã, trong tay cầm một chén rượu đỏ. Hoàn toàn là dáng dấp của một vị thiếu gia quý tộc. Nhưng ánh mắt của hắn đầy âm mưu khiến Âu Dương biết, đây là một hồ ly đầy mưu mô không hợp với tuổi tác của hắn.

Ngoại trừ nam tử này, còn có một nữ tử mặc áo dạ phục màu đỏ như lửa. Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy nữ tử này không phải mỹ lệ hoặc là xinh đẹp, mà là dã tính!

Bình Luận (0)
Comment