Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 57

Khi biết Hà Húc bị người ta trói mang đi, Tạ Thanh Dao vọt từ trên ghế đứng lên, nghiêng người về phía trước bắt lấy cổ áo Tiết Lạc, lạnh lùng chất vấn: "Anh nhìn thấy vì sao không đuổi theo?!"

Ánh mắt Tiết Lạc né tránh, dời tầm mắt khó khăn mở miệng: "Tề tiên sinh không cho phép."

Tạ Thanh Dao sửng sốt một hồi, không nói gì nữa liền buông tay bỏ Tiết Lạc ra.

Nhiều năm như vậy Tạ Thanh Dao vẫn coi Tiết Lạc là tâm phúc, nhưng lại quên tâm phúc này trước kia từng là người kề cận trung thành của người khác. Nếu như là mệnh lệnh của Tề Nhạc, tất nhiên phải có tác dụng hơn hắn.

"Người bị bắt đi bao lâu rồi? "Tạ Thanh Dao hai tay chống bàn, mím môi dưới đặt câu hỏi.

"Một... một buổi chiều rồi!"

Tạ Thanh Dao chỉ muốn đem văn kiện trước mặt ném lên mặt Tiết Lạc, hắn đè nén tức giận, lạnh lùng liếc Tiết Lạc gần như muốn cắn răng mở miệng: "Năm phút, tìm cho tôi chiếc xe kia, nếu Hà Húc có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu cũng đi cùng em ấy đi."

Tiết Lạc rùng mình một cái, không dám trì hoãn vội vàng lao ra văn phòng lập tức điều tra, anh ta nhớ rõ biển số xe, lấy danh tiếng của Tạ Thanh Dao rất nhanh liền tra được chủ xe.

Tiết Lạc thở hồng hộc chạy về nhận lệnh, Tạ Thanh Dao đã xử lý tốt công việc, đã mặc áo khoác tử tế đang chờ anh ta tới.

"Tra được rồi ông chủ, là xe của Tiêu tổng, Tiêu Sách."


Nghe được tên Tiêu Sách, Tạ Thanh Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, chẳng lẽ Tiêu Sách còn đang truy cứu chuyện kia.

Lúc Tạ Thanh Dao chạy tới chỗ ở của Tiêu Sách, Tiêu Sách đang ở phòng khách thảnh thơi thưởng thức rượu vang đỏ chơi bi - a, tựa hồ đã sớm dự liệu được hắn sẽ tới, bảo an ở cửa cũng không ngăn cản Tạ Thanh Dao, trực tiếp thả hắn đi vào.

"Xem ra họ Tề đối với anh cũng không quan trọng đến thế, thế mà còn tổ chức họp báo hoành tráng, kết quả người mất tích lâu như vậy mới tới chỗ tôi tìm?"

Tiêu Sách rút ra một cây gậy từ trên giá, nắm chắc đầu kia đưa cho Tạ Thanh Dao, gật đầu ý bảo hắn nói tiếp: "Nếu không vội, trước tiên cùng tôi đánh một ván."

Tạ Thanh Dao căm tức hất gậy ra, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hà Húc ở đâu?"

"Hà Húc? "Tiêu Sách nhíu mày, có chút khó hiểu," Anh không phải tới tìm Tề Nhạc sao?"

Từ lúc bắt đầu điều tra được chủ xe là Tiêu Sách, Tạ Thanh Dao liền đoán ra Tiêu Sách nhất định là trói nhầm người, hắn cầm gậy trên bàn lên đẩy Tiêu Sách vào tường, "Anh trói nhầm người rồi, nói mau Hà Húc ở đâu!"

Đám vệ sĩ nhanh chóng vây quanh, Tiêu Sách lạnh nhạt xua tay bảo bọn họ không cần động thủ, dựa vào tường nghiêm túc suy nghĩ.

Nửa ngày Tiêu Sách mới chậm rãi nhớ ra, hình như có một người như vậy, lúc ấy ngồi ở bên cạnh trông bình thường quá, hắn căn bản không chú ý.

Dù sao sự chú ý của hắn, tất cả đều ở trên người Tề Nhạc.


Bất quá có một ấn tượng mơ hồ như vậy, xem ra người tên Hà Húc này quả thật có vài phần giống Tề Nhạc.

Tiêu Sách nheo mắt lại, vì phòng ngừa Tạ Thanh Dao cố ý lừa hắn, Tiêu Sách vẫn gọi hai người phụ trách chuyện này tới đối chất.

Rất nhanh người đàn ông đeo kính và một người đàn ông khác đã đến phòng khách.

"Khanh An, A Vĩ, tôi hỏi các anh, người các anh "mời" tới là Tề Nhạc sao?"

Cố Khanh An và A Vĩ liếc mắt nhìn nhau, đều không trả lời.

Tiêu Sách hỏi bọn họ như vậy, đại biểu chuyện này tám chín phần mười xảy ra sơ suất, lúc này ai mở miệng trước chẳng khác nào người đó nhận sai lầm trước, không ai nguyện ý gánh hậu quả này.

Nhưng rốt cuộc vẫn là A Vĩ đầu óc trơn nhẵn, chịu không nổi Cố Khanh An trầm mặc không nói, kiên trì hỏi: "Sách ca, chẳng lẽ chúng ta tìm lầm người rồi?"

"Cậu nói xem? "Tiêu Sách như cười như không hỏi ngược lại hắn, giơ tay giới thiệu với Tạ Thanh Dao," Tạ tổng nói Tề Nhạc còn ở nhà rất tốt, bây giờ tới chỗ tôi muốn một người tên Hà Húc. Tôi hỏi lại các anh một lần nữa, người các anh mang về, là Tề Nhạc sao?"

Cố Khanh An đầu óc chuyển biến vô cùng nhạy bén, anh ta rất nhanh ý thức được tuyệt đối là bọn họ trói lầm người, bởi vì anh ta nhớ tới trước khi bị điện giật, người kia nói bọn họ nhận lầm người, nói mình không phải Tề Nhạc.


Lúc ấy Tiêu Sách đang chờ, bọn họ không dám trì hoãn quá lâu, mặt khác cũng cảm thấy người nọ nói như vậy hẳn là vì muốn thoát thân, huống chi tốc độ của A Vĩ quá nhanh cũng không cho hắn thời gian phản ứng.

Cố Khanh An quyết định nhanh chóng đáp lại: "Không xác định được, trước khi lên xe hắn nói mình không phải Tề Nhạc, nhưng là A Vĩ đem người trực tiếp đánh ngất, chúng tôi cũng không xác nhận được, bất quá quần áo giống nhau, chúng tôi mới kết luận hắn hẳn là Tề Nhạc"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

A Vĩ qua nửa ngày mới nhận ra Cố Khanh An đang hất cái nồi này lên người mình, nhưng hắn cũng nhớ ra trước khi đút thuốc cho Hà Húc, Hà Húc đã nói gì - -

"Tôi nhớ ra rồi, cậu ta hình như là nói mình tên gì ấy nhỉ?"

Tiêu Sách đi qua hai bước mạnh mẽ tát một cái, đem thể trạng to lớn như của A Vĩ tát cho lảo đảo.

Cố Khanh An theo tiếng bàn tay nhắm mắt lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn bàn tay này không phải đánh vào mặt mình, nếu không khuôn mặt tuấn tú này phỏng chừng sẽ bị hủy.

"Thành sự không đủ, phế vật bại sự có thừa. " Tiêu Sách lạnh giọng mắng, lại bổ sung một cước, quát:" Còn không cút ra phố sau mang người tới đây?"

A Vĩ vội vàng cúi đầu lên tiếng, xoay người định đi ra ngoài.

"Phố sau? " Nghe vậy, Tạ Thanh Dao bỗng dưng trừng to mắt, sau đó xoay người phẫn nộ vung một quyền lên mặt Tiêu Sách," Loại thủ đoạn này mày cũng dám dùng?!"

Tiêu Sách khó có thể tránh thoát, ngón cái cọ qua khóe miệng cười lạnh: "Anh đây là đang thay Tề Nhạc sợ hãi, hay là đang thay tên bắt chước kia ra mặt?"


Một câu khiến Tạ Thanh Dao á khẩu không trả lời được, thần sắc hắn đông cứng lại, chính mình cũng không phân biệt được đây là vì sao.

Chỉ là nghe nói Hà Húc bị ném đến nơi đó, liền bất giác nổi giận.

Tạ Thanh Dao không rảnh cùng Tiêu Sách thảo luận chuyện này, túm lấy cổ áo A Vĩ trực tiếp kéo ra cửa, một đường kéo tới trong xe mình, "Dẫn chúng tôi qua đó!"

Lúc bọn Tạ Thanh Dao tới phố sau, chính là thời gian cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc chính thức bắt đầu, phố phồn hoa rồi lại rách nát, khắp nơi du đãng tội phạm tiềm tàng cùng những gã sau khi uống rượu say thì phẩm chất cực kỳ tồi tệ.

Từ xa Tạ Thanh Dao đã nhìn thấy một đám người vây quanh góc đường, trực giác nói cho hắn biết chỗ trung tâm đó hẳn là Hà Húc, vì thế không đợi xe dừng đã đẩy cửa bước xuống thẳng đến trung tâm của vòng tròn.

Tạ Thanh Dao đẩy đám người tản mùi rượu nồng đậm ra, tình cảnh trước mắt làm cho hắn trong nháy mắt vừa đau lòng vừa khiếp sợ, hắn vội vàng kêu một tiếng "Hà Húc", nhanh chóng chạy tới.

Hai tay Hà Húc bị đâm như tổ ong, máu tươi đầm đìa khắp người, lúc này thống khổ cuộn mình, cắn răng cắn cổ kìm nén sự run rẩy của tứ chi chuẩn bị lại đâm một mũi vào đầu ngón tay, lúc đó bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ ngăn cậu lại.

Hà Húc hoảng hốt nghe được giọng nói của Tạ Thanh Dao, nhưng ý thức của cậu đã không còn nhiều lắm, tầm mắt mơ hồ không thấy rõ người tới, chỉ là dựa vào cảm giác quen thuộc trên người đối phương xác nhận người trước mặt là Tạ Thanh Dao, gian nan kêu một tiếng "Tạ tổng", liền trong nháy mắt mất hết khí lực, lập tức ngất đi.

"Hà Húc! Hà Húc!"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Hà Húc lúc đầu là vì tiền nên trao hết thảy cho Tạ Thanh Dao, nhưng cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Dù có đâm bao nhiêu kim vào tay máu chảy đầm đìa cũng giữ cho bản thân thanh tỉnh, em có tôn nghiêm của mình, cũng có sự trong sạch mà em muốn bảo vệ. Thương ạ...*

Bình Luận (0)
Comment