Lâm Việt vén rèm lều, bất ngờ thấy Tô Tiểu Triết đang ở bên trong.
Anh sững người:
– “Sao em lại đến đây?”
Tô Tiểu Triết cũng ngạc nhiên:
– “Là đại nhân Linh Lang bảo em đến.”
Lâm Việt lập tức hiểu ra, mỉm cười khẽ.
Tô Tiểu Triết cảm thấy lạ lạ.
Lâm Việt kéo tay cô đến ngồi cạnh giường:
– “Ban đầu định ngày mai lên núi tìm em, em đến sớm cũng tốt.”
Tô Tiểu Triết hỏi:
– “Có chuyện gì sao?”
Lâm Việt đáp:
– “Vài hôm nữa anh phải đi rồi.”
Tô Tiểu Triết cau mày:
– “Đi? Đi đâu?”
Lâm Việt nói:
– “Tướng quân Mộ Dung giao cho anh một nhiệm vụ.”
Tô Tiểu Triết bắt đầu thấy bất an:
– “Nhiệm vụ gì? Lại phải ra chiến trường sao? Không phải nói đám người Khương đã bị đánh lui rồi à? Hơn nữa, dù họ có quay lại, ở đây cũng nhiều quân như vậy…”
Lâm Việt nói:
– “Thái tử tuy đã thất thế nhưng tàn dư vẫn còn, bọn chúng cấu kết với thế lực mưu phản của Nam Man. Không trừ được thì sẽ là hậu hoạn, nhưng nếu trừ thì lại không danh chính ngôn thuận, chỉ có thể ám sát.”
Tô Tiểu Triết sửng sốt:
– “Ám sát?!”
Lâm Việt lập tức đưa tay lên suỵt:
– “Suỵt!”
Tô Tiểu Triết bịt miệng lại, mặt tái mét:
– “Công phu của anh đâu có giỏi, sao lại để anh đi?”
Lâm Việt nói:
– “Cũng không tệ như em nghĩ đâu.”
Tô Tiểu Triết gấp:
– “Nhưng… cũng không nhất thiết phải là anh!”
– “Người biết nói tiếng Nam Man, mặt mũi lạ lẫm, đến lúc cần còn có thể giả làm Đậu Khác… ngoài anh ra, không ai thích hợp hơn.”
Tô Tiểu Triết cắn môi thật chặt, bất chợt nói:
– “Tất cả là lỗi của anh!”
– “Anh?”
– “Nếu anh chịu nghe lời em, cùng em rời khỏi nơi này, thì đã chẳng có chuyện hôm nay!”
Lâm Việt bật cười:
– “Là anh sai.”
Tô Tiểu Triết nắm chặt tay anh:
– “Có thể không đi không?”
Lâm Việt dịu dàng nhìn cô:
– “Anh sẽ về nhanh thôi.”
Tô Tiểu Triết cố kìm nước mắt:
– “Lần nào anh cũng nói vậy.”
– “Lần này là thật.”
– “Nếu lại là gạt em thì sao?”
Lâm Việt nghĩ một lát, rồi đề nghị:
– “Vậy em đi lấy chồng.”
– “Phì!” Tô Tiểu Triết tức giận.
Lâm Việt khoanh tay thở dài:
– “Cũng đúng, ngoài anh ra, em còn để mắt đến ai được.”
Tô Tiểu Triết tức quá, nhéo mặt anh:
– “Mặt đâu rồi? Anh còn biết xấu hổ không?”
Lâm Việt đưa mặt sát lại theo tay cô, mơ hồ đáp:
– “Không cần mặt nữa.”
– “Không cần mặt rồi, anh còn cần gì?!”
– “Cần em.”
Tô Tiểu Triết nhìn chằm chằm anh.
Dù gương mặt Lâm Việt bị cô nhéo đến biến dạng, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô.
Tô Tiểu Triết buông tay ra:
– “… Đợi anh về, em sẽ cho anh câu trả lời.”
Lâm Việt sửng sốt:
– “Tô Tiểu Triết?”
Tô Tiểu Triết mím môi:
– “Nên anh nhất định phải bình an trở về.”
Lâm Việt nhìn cô chăm chú.
Không khí dường như ngưng đọng lại.
Anh chậm rãi cúi người lại gần.
Dưới ánh nến, sống mũi anh đổ bóng, hàng mi dày khẽ rung, đôi môi mỏng hơi hé… tất cả đều rõ ràng, rất gần.
Trái tim Tô Tiểu Triết đập thình thịch, như sắp vượt ngưỡng 180.
Cô giơ tay lên, không biết nên che lại hay không.
Con ác quỷ trong cô nói: “Chỉ là môi chạm môi thôi mà! Coi như tay chạm tay, vai chạm vai. Đừng sợ! Hôn đi!”
Thiên thần trong cô cũng đồng tình: “Đúng đó!”
Cô gào thét trong lòng: “Hai người có thể giữ chút liêm sỉ không hả?!”
Nhưng liêm sỉ của cô, khi nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của Lâm Việt, bỗng “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Tô Tiểu Triết, cầu xin em đừng tránh né!”
Tô Tiểu Triết nhắm mắt lại, dồn hết ý chí giơ tay chắn trước mặt.
Lâm Việt hỏi:
– “Em làm gì vậy?”
Tô Tiểu Triết từ từ hé một mắt.
Anh không tiến lại gần nữa.
Cô mở nốt mắt còn lại.
Lâm Việt đưa tay ra kéo áo.
Tô Tiểu Triết lập tức che mắt lại:
– “Anh làm gì thế! Đừng có làm bậy! Em hét lên 'phi lễ' bây giờ!”
Lâm Việt nói:
– “Sau này lâu lâu mới được thấy cơ bụng anh, tranh thủ nhìn thêm mấy cái đi.”
Tô Tiểu Triết che mắt, phẫn nộ:
– “Anh tưởng em là loại người đó à!”
Lâm Việt điềm nhiên:
– “Tô Tiểu Triết, nói mấy câu đó thì xin em khép ngón tay lại cái đã.”
Tô Tiểu Triết dứt khoát hạ tay xuống:
– “Cởi đi.”
Cô bỗng dưng rất thoáng, khiến Lâm Việt hơi bất ngờ.
Tô Tiểu Triết nói:
– “Anh nói đúng, sau này lâu lâu không gặp, em tranh thủ nhìn chút.”
Lâm Việt vừa kéo áo xuống, Tô Tiểu Triết liền phản xạ che mắt lại.
Lâm Việt lắc đầu:
– “Tô Tiểu Triết ơi là Tô Tiểu Triết, em đúng là có sắc tâm mà không có sắc đảm.”
Tô Tiểu Triết ậm ừ không chịu nhận.
Lâm Việt kéo lại áo:
– “À đúng rồi, trước khi đi, em có thể giúp anh làm một thứ được không?”
– “Được, làm gì?”
– “Quần lót.”
Tô Tiểu Triết nhíu mày:
– “… Anh nói gì cơ?”
– “Quần lót, mặc bên trong ấy…”
Tô Tiểu Triết hét lên trong lòng:
– “Sao lại bắt em làm cái đó?!”
– “Em còn làm được đồ lót của mình, kiểu của anh chắc không khó.”
Tô Tiểu Triết ngập ngừng:
– “Không phải anh có rồi sao, chẳng lẽ bây giờ… không mặc?”
Lâm Việt bình thản:
– “Tô Tiểu Triết, đừng tưởng tượng linh tinh.”
– “Em đâu có tưởng tượng!”
– “Em chưa từng thấy đàn ông thời cổ mặc quần lót kiểu gì chứ?”
– “Đàn ông hiện đại mặc sao, em cũng ít có cơ hội thấy…”
Lâm Việt đứng dậy, chuẩn bị cởi dây lưng.
Tô Tiểu Triết mặt lạnh tanh:
– “Anh mà còn nữa là em la lên thật đó.”
Lâm Việt dừng tay:
– “Tóm lại, quần lót thời xưa không hợp cơ thể, mặc cực kỳ khó chịu. Em giúp anh làm mấy cái.”
– “Được rồi…”
– “Khoan đã, anh chưa nói là dạng tam giác hay dạng boxer.”
– “Boxer,” Tô Tiểu Triết nói, “trong buổi phỏng vấn trước đây anh từng nói rồi.”
Lâm Việt im bặt.
Tô Tiểu Triết cười gian:
– “Anh còn nói lần cuối cùng tè dầm là khi…”
Lâm Việt lập tức bịt miệng cô.
Cô chớp mắt nhìn anh.
Anh khựng lại, nuốt giận nói:
– “Xin em đừng nhắc nữa…”
Tô Tiểu Triết cười híp mắt, như ánh trăng nhỏ cong cong.
Về đến nhà, cô lục tung mọi loại vải nhưng không tìm được loại nào thích hợp để may quần lót.
Cô sang nhà Hựu Thanh, Hựu Thanh kéo ngăn kéo ra, cô lựa một hồi:
– “Cái này không được, cứng quá. Cái kia hoa hoét quá… tốt nhất là trơn và mềm…”
Hựu Thanh ngạc nhiên:
– “Tiểu Triết, em định may quần áo à?”
Tô Tiểu Triết khựng lại:
– “May vài thứ cho Lâm Việt.”
– “Vải thế này có đủ không? Có nhỏ quá không?”
– “Đủ rồi đủ rồi. Rất đủ.”
Một hôm, khi Tô Tiểu Triết còn chưa may xong quần lót, Đồ Thế Kiệt đến gõ cửa phòng cô.
Cô nhìn sắc mặt anh ta, hỏi:
– “Anh ấy đi rồi à?”
– “Ừ.”
Tô Tiểu Triết lạnh nhạt:
– “Ừ, cảm ơn.”
Đồ Thế Kiệt hơi lo lắng:
– “Đệ muội…”
– “Hôm nay tôi thấy không khỏe, không lên núi cùng các anh được. Giúp tôi nhắn lại với Hựu Thanh.”
– “Được. Nếu có gì cần giúp, cứ nói.”
– “Cảm ơn ngài, Đồ đại nhân.”
Đầu xuân, núi non ẩm ướt, rêu xanh phủ khắp lối mòn, giẫm xuống là nước rỉ ra.
Hựu Thanh thấy Đồ Thế Kiệt đi vất vả liền nói:
– “Tôi mệt rồi, mình nghỉ chút đi.”
Hắn đặt ghế xuống, cô mở túi nước đưa hắn. Hắn uống một ngụm rồi ngờ vực:
– “Cái này là?”
– “Trà kỷ tử, thanh nhiệt giải độc. Dạo này huynh vừa lo việc trên núi, lại lo cả quân vụ…”
Đồ Thế Kiệt ngơ ngác nhìn cô.
Hựu Thanh bực mình:
– “Không muốn uống thì trả lại!”
– “Không không! Uống chứ!” Hắn vội vàng uống liền mấy ngụm.
Hựu Thanh bật cười:
– “Uống chậm thôi.”
Hắn đặt túi nước xuống, lau miệng:
– “Ngon đấy.”
Hựu Thanh nhớ đến Tô Tiểu Triết, bèn hỏi:
– “Ta hỏi huynh một chuyện, nếu bất tiện thì coi như ta chưa hỏi.”
– “Chuyện gì?”
– “Em lo cho Tiểu Triết… Lâm đại nhân đi đâu vậy?”
Đồ Thế Kiệt im lặng.
Cô vội vàng:
– “Không nói được thì thôi, coi như em chưa hỏi.”
Hắn nói:
– “Thật ra ta cũng không rõ. Tướng quân Mộ Dung bảo là Lâm Việt đi tuần biên giới bên ngoài, nhưng ta biết không đơn giản vậy.”
– “Liệu có nguy hiểm không?”
Hắn cười:
– “Việc bọn ta làm, có cái nào không nguy hiểm đâu.”
Cô cúi đầu, thở dài khe khẽ.
Không hiểu sao, Đồ Thế Kiệt lại muốn nói ra điều vẫn day dứt trong lòng:
– “Nên… ta vẫn luôn không định lấy vợ.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn:
– “Đồ đại nhân?”
– “Mười sáu tuổi ta đã theo cha ra trận, thấy quá nhiều người chết. Người chết thì đáng thương, người sống còn khổ hơn. Ta tự thấy mình vất vả bao năm, không nhà không tài sản, nếu chết đi, vợ con sẽ ra sao? Làm sao sống, làm sao có được chốn yên ổn giữa thời loạn thế? Thế nên thà không lấy vợ, khỏi làm khổ người ta.”
Hựu Thanh nhìn hắn chăm chú, khẽ nói:
– “Đồ đại nhân võ công cao cường, quân đội Đại Chu ta đánh đâu thắng đó… sao phải nghĩ vậy.”
Hắn bật cười:
– “Em chưa từng ra chiến trường. Một khi hai bên đối đầu, sống chết chỉ cách nhau một đường tơ. Em xem,” hắn kéo cổ áo xuống, “vết sẹo ở cổ ta là do tên bắn xuyên qua đấy. Đại phu từng nói chắc chắn không sống nổi.”
Hựu Thanh nhìn một lúc, rồi khẽ hỏi:
– Có đau không?
Đồ Thế Kiệt sững người:
– … Không đau nữa rồi.
Hựu Thanh định đưa tay ra, nhưng một trận gió lùa qua rừng, lá cây xào xạc.
Nàng thu tay về, quay đầu nhìn nơi khác:
– Nảy mầm rồi kìa.
Đồ Thế Kiệt ngẩn ra:
– Hả?
Hựu Thanh cười, chỉ về phía rừng cây không xa:
– Huynh nhìn xem. Đẹp lắm.
Đồ Thế Kiệt nhìn Hựu Thanh, khẽ nói:
– Ừ, rất đẹp.
Tán cây phủ một lớp xanh mượt như nhung, quả thật là sắc ngọc đầu xuân, phủ xanh từng ngọn núi.
Việc đo đạc đất đai trên núi cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước tiết Trung Xuân. Về cách sắp xếp dân chạy nạn lên núi, Doãn Uyển Chi đã có kế hoạch: nhà cửa, nông cụ đều do quân đội Vạn Hạc Quan chuẩn bị sẵn, năm đầu tiên không cần nộp thuế, năm thứ hai nộp bốn phần, năm thứ ba ba phần. Nếu người nào định cư lâu dài, thuế lại được giảm thêm nửa phần nữa.
Lúc này trấn Kim Thủy đã tràn ngập người tị nạn, đất ít người nhiều, liên tục xảy ra vài vụ ẩu đả tranh giành đất.
Tin tức vừa truyền ra, nhiều người đã có ý muốn đi. Nhưng cũng không ít kẻ băn khoăn: không phải dân bản địa thì có phải đóng hai lần thuế không?
Lại có người hỏi: đất trên núi chia theo đầu người, hay ai muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu?
Cũng có người thắc mắc: nhận đất rồi có được nhập tịch trấn Kim Thủy không?
Hỏi đủ thứ chuyện, khiến Đồ Thế Kiệt nhức cả đầu.
Từ sau khi Lâm Việt rời đi, Mộ Dung Địch giao hết chuyện này cho Đồ Thế Kiệt phụ trách.
Đồ Thế Kiệt chuyển hẳn lên trấn Kim Thủy, thuê một mặt bằng biến thành văn phòng tư vấn.
Chỉ trong một buổi sáng, đã có hơn trăm người tới, hỏi đi hỏi lại một đống câu giống hệt nhau. Đồ Thế Kiệt bực đến sắp nổ tung.
Lúc này lại có binh sĩ bước vào:
– Đại nhân, có người tìm ngài…
– Không gặp! Ai ta cũng không gặp! Từ sáng đến giờ chưa kịp ăn miếng nào, ông đây nghỉ việc luôn cho rồi!
Hựu Thanh xách giỏ bước vào, cười cười:
– Biết ngay mà, chắc chắn huynh chưa ăn cơm.
Đồ Thế Kiệt ngẩn ra:
– Chân em còn chưa khỏi hẳn, sao lại đến đây?
Hựu Thanh đặt giỏ xuống bàn:
– Tiểu Triết đến trấn mua đồ, em đi cùng, tiện thể ghé qua xem huynh thế nào.
Nói rồi mở giỏ, lấy ra vài đĩa đồ ăn nhỏ và một bát to bánh bao trắng kẹp thịt kho tàu.
– Ăn đi.
Đồ Thế Kiệt mừng đến mức muốn lộn nhào, nhưng nghĩ đến còn có binh sĩ ở đây thì đành cố giữ hình tượng:
– Em nấu hả? Ăn được không đấy?
Hựu Thanh liền cầm đồ ăn kéo về:
– Vậy thôi khỏi ăn.
Đồ Thế Kiệt vội vã đưa tay gom tất cả lại:
– Em, em đem về thì cũng nguội mất rồi, để ta ăn luôn ở đây cho nóng.
Hựu Thanh nhìn hắn, khẽ bật cười.
Đồ Thế Kiệt đờ ra một lúc, cũng cười theo.
– Em cười gì? – hắn hỏi.
– Em cười Đồ đại nhân có lúc giống trẻ con ghê.
– Ừ, ta cũng ước mình là trẻ con, khỏi phải lo mấy chuyện phiền phức này.
– Lại sao nữa rồi?
Đồ Thế Kiệt tiện tay quăng quyển sổ trên bàn:
– Sắp điên rồi đây. Phải chi Lâm Việt còn ở đây, tính cậu ấy tốt hơn ta nhiều.
Hựu Thanh cầm quyển sổ lên, lật vài trang, thấy toàn là những câu hỏi của dân chúng.
Cô nói:
– Những câu hay bị hỏi, huynh viết riêng ra một bản, dán lên tường, chẳng phải đỡ cực hơn sao?
Đồ Thế Kiệt vừa mừng lại vừa lo:
– Không được đâu, nhiều người không biết chữ.
Hựu Thanh nghĩ một lúc:
– Vậy thì dạy cho mấy binh sĩ, ít nhất họ cũng có thể đỡ đần phần nào.
Đồ Thế Kiệt cười khổ:
– Mấy người đó à? Họ còn chẳng biết mặt chữ.
Hựu Thanh thở dài. Nói cũng phải. Những năm qua triều Đại Chu chiến tranh liên miên, thuế má nặng nề, dân chúng nuôi nổi cả nhà đã là giỏi lắm rồi, mấy ai còn có tiền cho con đi học. Nếu không phải cha mẹ cô đều yêu sách, e rằng giờ cô cũng mù chữ thôi.
Đồ Thế Kiệt lúc này cũng dùng cách xưng hô giống Hựu Thanh:
– Tiểu Triết đâu rồi?
– Chị ấy đi mua đồ, chắc tôi cũng phải đi tìm rồi.
– Đợi đã.
– Còn gì nữa sao?
Đồ Thế Kiệt ngập ngừng:
– Việc đo đất trên núi xong rồi, hai ta… ta muốn nói là chuyện giữa chúng ta…
Hựu Thanh trong mắt ánh lên tia ảm đạm, nhưng rất nhanh đã che giấu:
– Dạo này em bướng bỉnh quá, làm phiền Đồ đại nhân nhiều rồi.
Đồ Thế Kiệt cúi đầu:
– Là ta mới là người làm phiền em. Chân em…
– Khỏi hẳn rồi.
– Thật sao?
– Thật.
– Để ta gọi đại phu xem lại lần nữa.
– Tiểu Triết hù huynh thôi, chỉ là trật chân nhẹ thôi mà.
Đồ Thế Kiệt nghe vậy mà trong lòng lại có chút hụt hẫng:
– Sao lại khỏi nhanh thế…
Hựu Thanh nghe mà tức cười:
– Không thì sao? Anh định cõng em suốt đời à?
– Tất nhiên rồi! Ta tình nguyện cõng em cả đời…!
Hựu Thanh chợt chấn động, vội cắt lời:
– Đồ đại nhân!
Đồ Thế Kiệt sững người, biết mình lỡ lời. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, lời ấy cũng không sai.
Hựu Thanh khẽ nói:
– Đồ đại nhân còn nhiều việc phải lo, em không quấy rầy nữa. Cáo từ.
Đồ Thế Kiệt nhìn bóng lưng cô rời đi. Hắn muốn gọi cô lại, sợ rằng đây sẽ là lần cuối họ có thể nói chuyện riêng.
Nhưng rồi, hắn vẫn không cất lời.