Yêu Để Chết

Chương 52

Túi xách, son, nước hoa,…

Hôm nay Hạo Nam đã dẫn cô đi một vòng quanh khu thương mại để mua cả núi đồ đắt tiền, chỉ việc đi theo sau anh ta thôi mà cô cũng mệt nữa.

Mỗi lần Hạo Nam chọn ra một món đồ và quay lại hỏi Tiêu Linh cô đều lắc đầu từ chối. Cô thấy chúng rất đắt tiền và sang trọng, hơn nữa đều là đồ nước ngoài nhập khẩu về, cô thấy mình không hợp với những thứ này. Những hễ món đồ nào thấy cô lắc đầu Hạo Nam đều gói lại rồi xách đi, thật bá đạo!

“Hôm nay vui chứ?” Ngồi trong xe ô tô, Hạo Nam nói với giọng vui vẻ.

Tiêu Linh vén tóc vào tai, mắt hơi híp lại như vừa chịu qua một trận huấn luyện quân sự mệt ròng rã vậy. Đi lòng vòng lên xuống như vậy anh ta phải nên hỏi là có mệt không chứ, hỏi vui không thì làm sao cô vui được.

Cô hơi mở mắt to ra, không phủ nhận. Hôm nay đúng là vui, lâu rồi cô không vui như vậy, vui vì thấy mình như vịt hóa thiên nga vậy, hay còn gọi theo một cách khác là lột xác thành công chăng?

Không biết khi trở về biệt thự của Mộ gia có ai nhận ra cô không nữa, chắc không đâu nhỉ? Thay vì nhìn quê mùa và xấu xí như trước kia, giờ cô hoàn toàn khác.

Chợt nghĩ đến Mộ Hạ Âu, nhìn dáng vẻ bảnh bao của hắn, gương mặt lạnh lùng của hắn. Cô tự hỏi khi thấy cô Mộ Hạ Âu sẽ nghĩ gì, hắn có cười khi thấy cô không? Cô đoán rằng Mộ Hạ Âu rất thích những cô gái xinh đẹp, vì hắn anh tú thế kia, đâu rảnh mà quen mấy người vừa xấu vừa nghèo chứ.

Giống như Hi Vân, cô ta quả thật xinh đẹp hơn người, gương mặt có chút lai tây đó…không nghĩ ngợi một hồi rồi cười khổ. Là gương mặt tự nhiên sao đã xinh đẹp như vậy rồi, còn cô vừa mới xinh ra đã không được inh đẹp cho lắm, nói là xấu xí thì cũng không hẳn, vậy chỉ có thể nói là thuận mắt một số người nhìn. Đương nhiên trong số người thuận mắt đó không có Mộ Hạ Âu.

“Mệt lắm à?” Tiêu Linh không trả lời câu hỏi, Hạo Nam liền quay đầu sang hỏi han. Bắt gặp gương mặt có chút buồn của cô anh lập tức cau mày.

Cô gái này, vừa vui vẻ như vậy sao lại buồn thế kia? Là đang nghĩ về chuyện gì không vui ư? Rõ ràng lúc Tiêu Linh cười rất đẹp, nhưng cô ấy lại rất ít khi cười, ánh mắt đó khi hạnh phúc cũng long lanh lắm, nhưng nếu buồn thì liền trở về trạng thái mờ ám, tối tăm không có lối thoát, không có người tháo gỡ được nút thắt đó.

Tiêu Linh giật mình quay sang, cô bặm môi lắ lắc đầu, Hạo Nam rất để ý đến cô thì phải, tâm trạng của cô anh ta luôn kiểm soát. Lẽ nào đây chính là lợi ích khi làm một bác sĩ? Anh ta có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô chỉ bằng một cái nhìn hai giây.

Anh thở hắt ra, mắt nhìn về phía trước cất giọng nghiêm túc. “Đang nghĩ về Mộ Hạ Âu?”

Bị đoán trúng tim đen, Tiêu Linh gật bắt mình, tim đập thình thịch nhìn Hạo Nam bằng ánh mắt không thể tin được.

Xem ra anh đã đoán đúng…bộ dạng giật mình đó còn nói là không phải sao? Có vẻ trong đầu Tiêu Linh ngày đêm đều chỉ chứa một bóng hình, những suy nghĩ của cô ấy khó lắm mới có một chút là không nhớ đến tên tiểu tử họ Mộ đó, Tiêu Linh vậy mà quá si tình rồi?

“Ha ha, tôi có thể đoán cô đang nghĩ gì không?” Hạo Nam bật cười. “Ví dụ đang nghĩ là, anh ấy nhìn thấy mình sẽ như thế nào nhỉ? Có thích mình như này không? Anh ấy sẽ ngạc nhiên chứ?” Dứt lời nụ cười cũng tắt đi một chút ấm áp. “Hoặc có thể cô đang nghĩ là, cô không thể sinh bằng tình nhân của hắn, Hi Vân?”

Não Tiêu Linh như bị nổ oành một cái. Cô sợ sệt nhìn Hạo Nam, anh ta nói vậy…nói như thể có thể nhìn ra suy nghĩ của cô vậy, cô cứ nghĩ anh ta chỉ đoán được một vài phần nhỏ như trước kia, không ngờ lần này Hạo Nam nói câu nào liền trúng câu đó. Sao anh ta biết cô đang so sánh mình với Hi Vân?

Liếc mắt qua gương chiếu hậu, thấy Tiêu Linh tối sầm mặt hẳn đi, anh đoán chắc mình đã nói đúng. Cô gái ngốc này thì có thể buồn vì gì ngoài hai người mèo mả gà đồng đó chứ.

“So với người phụ nữ chứa đầy ‘silicon’ đó thì cô rất tuyệt vời đấy.”

Silicon? Tiêu Linh lập tức tìm giấy bút ghi ghi.

[Tại sao là silicon? Ý của anh là gì vậy?]

Đọc xong mảnh giấy Hạo Nam nhìn bộ dạng tò mò khốn khổ của Tiêu Linh liền nhướng mày. Cô ấy nhìn Hi Vân không đoán được ra cô ta phẫu thuật thẩm mỹ toàn khuôn mặt sao? Thậm chí đến bộ ngực đó cũng đã được bác sĩ chạm tay qua.

“Vẻ bề ngoài của Hi Vân là do tiền đắp lên đấy.” Anh thản nhiên trả lời.

Hạo Nam nói vậy có phải là…đang định viết vào giấy thì Hạo Nam lại lên tiếng khiến cô dừng hẳn cây bút trong tay.

“Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, không phải tự nhiên.”

“Ồ…” Tiêu Linh mở to đôi mắt ồ khẽ, hóa ra là phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng trách cô ta có nét giống người nước ngoài. Cô còn tưởng cô ta là người lai nữa. Không ngờ là có sự tham gia của bác sĩ phẫu thuật. Nhưng không thể trách được, Hi Vân dù có phẫu thuật đi chăng nữa cũng vẫn là người khuynh nước khuynh thành không thay đổi.

“Thật ra tôi thấy cô hơn cô ta rất nhiều, từ đôi mắt đến chiếc mũi, thậm chí là vẻ bề ngoài trên thân thể.”

Cô đỏ bừng mặt quay ngoắt đi. Hạo Nam khen cô sao…chắc là vì sợ cô buồn thôi.

Không trả lời? Hạo Nam vội vã bào chữa, chắc cô ấy lại tưởng anh lưu manh rồi, thật quá oan uổng.

“Xin lỗi, nghề của tôi thường đưa ra lời nhận xét thẳng thắn.”

[Không sao.]

Đưa tờ giấy cho Hạo Nam xong cô liền dựa đầu vào sau ghế, đầu có chút quay cuồng, ngồi trong xe ôtô nhiều cũng rất mệt mỏi. Mong lần này Hạo Nam đưa cô về nhà.

Vài tiếng sau, trời đã chập tối xe ôtô của Hạo Nam mới dừng lại ở khuôn viên của Mộ gia. Đã nói là muốn trở về, không ngờ anh ta còn đi mua thêm một đống đồ lặt vặt, nhỏ nhắn và trang sức đá quý cho cô. Nhìn sau xe là cả một túi đồ lớn nhỏ khiến cô hoa mắt vô cùng, sao cô có thể dùng hết chứ.

Lúc này có vài người hầu ra mở cửa xe cho Tiêu Linh. Từ trong xe c ôthấy chủ tịch Vân Ngư đang đứng trước cửa kính, mắt đăm đăm vào chiếc xe mà cô đang ngồi. Đột nhiên ngực cô cứ rung lên liên hồi, chỉ sợ chủ tịch Vân Ngư nhìn thấy bộ dạng này của cô sẽ không vui.

Bước đôi chân nõn nà ra khỏi cửa xe, sự chú ý của chủ tịch Vân Ngư ậập tức va phải đôi giày đắt tiền đó, tiếp đến là váy và tóc của Tiêu Linh. Bà hoàn toàn đứng hình trước một Tiêu Linh hoàn toàn khác như này, môi con bé thậm chí…có son?

Bà vô thức đi tới từng bước, muốn nhìn ngắm kỹ càng Tiêu Linh hơn. Con bé sao giống vì sao quá, khiến bà không thể rời mắt. “Tiêu Linh, là con đấy à?”

Cửa xe đóng lại, Hạo Nam cũng xuất hiện cùng lúc với Tiêu Linh. “Chủ tịch thấy thế nào? Không làm bà thất vọng chứ?”

Ánh mắt của bà lập tức chuyển hướng sang Hạo Nam, nhìn thằng bé cũng đang hứng khởi đó, lại nhìn Tiêu Linh bằng ánh mắt kỳ lạ…

“Quá sức tưởng tượng.” Bà cười tươi giữ lấy hai cánh tay của Tiêu Linh để ngắm nghía toàn bộ. Như này mới đúng là cháu dâu của bà chứ, sao bà không đưa con bé đi làm đẹp sớm hơn nhỉ? Cứ nghĩ chỉ cần cho ăn uống ngon và mặc đẹp là ổn, không ngờ khi đi cùng Hạo Nam con bé lại như hóa thân thế này, không giống Tiêu Linh bé bỏng có chút quê mùa lần đầu bà gặp chút nào. Tiêu Linh trưởng thành hơn rất nhiều.

Tiêu Linh cười dịu dàng, may quá chủ tịch không ghét bộ dạng này của cô. Bà rất thích thì phải.

“Con như cô dâu ấy Tiêu Linh, bà sắp cảm động ra nước mắt rồi.” Môi đỏ bà cong lê, ánh mắt của bà chứa đựng nhiều yêu thương. Bà nắm lấy tay của Tiêu Linh, trong đó có bàn tay hơi sần lên vì lửa đốt.

[Cảm ơn bà, tất cả là nhờ anh ấy giúp con.]

Tiêu Linh chỉ tay về phía Hạo Nam, khuôn mặt mang theo vài tia ngượng nghịu.

“Ta nên cảm ơn cháu một tiếng đấy. Hạo Nam, cháu đúng là biết cách làm bà vui vẻ.” Chủ tịch Vân Ngư nghiêm giọng nhìn Hạo Nam, khác hẳn cách nói chuyện khi nhìn Tiêu Linh, nhưng đối với anh đó cũng chẳng là gì. Vì đây mới chính là phong cách của chủ tịch.

Tít tít…

Từ bên ngoài cổng chính của Mộ gia dồn dập tiếng còi xe. Ai cũng giật mình quay lại, nhưng rất nhanh lại cau mày.

Ở Mộ gia làm gì còn ai có gan làm ồn như vậy ngoài Mộ Hạ Âu, cháu trai thứ hai của chủ tịch Vân Ngư chứ!

Hắn ngồi trong xe gõ gõ tay vào vô lăng, đột nhiên thấy phía trước có ba người và một đám hầu thân cận. Lông mày hơi nhướng, miệng thôi huýt sáo.

“Người phụ nữ kia là ai? Nhà hôm nay có khách?” Mộ Hạ Âu hạ giọng tự nói chuyện với chính mình, mắt cứ nhìn chăm chăm vào bóng lưng nhỏ nhắn đó.

Xe dừng lại ngay bên cạnh xe của Hạo Nam, Mộ Hạ Âu bước ra khỏi xe. “Nội, hôm nay có…”

Đúng lúc nghe được giọng của Mộ Hạ Âu nên Tiêu Linh quay lại, hai ánh mắt va chạm nhau một cách vô tình.

Hắn nhìn cô không chớp mắt, sâu thẳm đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, hắn nhìn xuống dưới, nhìn toàn bộ người của Tiêu Linh như một chiếc camera.

“T…Tiêu Linh, cô…” Hắn chỉ tay vào cô, giọng nói bất ổn.

“Không nhận ra vợ con à? Con bé vừa mới ra ngoài về.” Chủ tịch vỗ nhẹ vai Tiêu Linh như khoe chiến lợi phẩm.

Cô ta…

Mộ Hạ Âu trừng trợn mắt nhìn sang Hạo Nam, nhìn cả đống đồ mà người cậu đang đem từ xe hạo Nam xuống đi vào trong biệt thự. Đoán được phần nào mọi chuyện đã xảy ra, gân tay hắn lại nổi lên, Tiêu Linh vậy mà dám cùng Hạo Nam ra ngoài?

Cái quái gì chứ? Nhuộm tóc, uốn tóc? Đôi giày đó…khuyên tai, vòng cổ, thoa son ư? Mẹ kiếp, cô ta quá to gan rồi, dám nhận đồ của người đàn ông khác, đúng là người phụ nữ câm lăng loàn thích trèo cao!

Hắn nín tức giận cứ thế thẳng chân đi vào biệt thự không nói gì thêm, mặt hắn như ăn phải ớt vậy.

“Thằng bé bị sao vậy?” Chủ tịch Vnâ Ngư nhíu mày.

Hạo Nam đứng đó, tay đút túi quần nhìn Mộ Hạ Âu đi vào trong biệt thự, gương mặt anh không cảm xúc. Gương mặt đó của Mộ Hạ Âu là đang nén tức giận, nếu là bình thường cậu ta sẽ không nhịn như vậy, chắc chắn là vì có chủ tịch đang ở đây.

[Để cháu vào xem anh ấy.]

Cô hơi lo lắng nhìn vào biệt thự, chân tay gấp gáp xoay đi, Mộ Hạ Âu lẽ nào có hiểu nhầm gì hay đang tức giận với cô không? Hắn thậm chí không nói với cô nửa lời, vậy là có ý gì…

Nhìn Tiêu Linh chạy vào biệt thự, bên ngoài chỉ còn Hạo Nam và chủ tịch Vân Ngư, vài phút sau Hạo Nam cũng xin cáo từ. “Chủ tịch, cũng đã muộn rồi, cháu xin phép về trước mai lại đến.”

“Được, vậy ta không tiễn.” Bà gật đầu.

Chiếc xe của Hạo Nam nhanh chóng biến mất khỏi khuôn viên Mộ gia, bà đưa tay lên lay lay thái dương nhìn ra cánh cửa chính. “Hạo Nam…ánh mắt nó khi nhìn Tiêu Linh thực sự có vấn đề.”

Tiêu Linh chậm rãi đi về phía phòng của Mộ Hạ Âu, trong lòng trào lên cảm giác bất an.

Đột nhiên đến gần hơn một chút cô nghe được tiếng vỡ loảng xoảng cùng tiếng đập phá dữ dội phát ra từ phòng của Mộ Hạ Âu. Hắn…hắn đang tức giận sao, cô có nên vào không…

Cánh cửa mở ra, Tiêu Linh khép cửa vào, khi quay lại cô bàng hoàng trước cảnh vật trước mắt. Mọi túi đồ, đồ của Hạo Nam mua cho cô đều bị Mộ Hạ Âu ném xuống đất, thứ bị vỡ, thứ biến dạng, dưới nền nhà tràn ngập đồ đạc.

Mộ Hạ Âu thấy Tiêu Linh đi vào, đập vào mắt hắn là người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hắn lại không hề thích điều này, không hề!

“Con mẹ nó, cô dám coi lời nói của tôi không ra gì?” Hắn đi qua đống đồ rơi vật vã trên nền đất, dùng tay lấy sức túm tóc Tiêu Linh lôi đến giữa căn phòng.

Chân của cô đi giày cao gót nên không duy trì được thăng bằng, chân trẹo sang tứ phía mấy lần, da đầu đau như sắp bị rách ra.

“Dám ra ngoài cùng cậu ta? Nói, hai người đã đi nhà nghỉ nào? Khách sạn nào?” Hắn gào lên vào mặt Tiêu Linh, mắt lộ vài mạch máu đỏ, gân xanh đi vòng từ trán đến thái dương. Hắn như sắp xé cô ra thành từng mảnh vụn.

Cô lắc lắc đầu, mắt rơm rớm nước mắt. Mộ Hạ Âu sao lại hiểu nhầm thành ra như này chứ, hắn nghĩ gì vậy. Cô và Hạo Nam hoàn toàn trong sáng.

Mộ Hạ Âu túm tóc tát cô một cái khiến cô tê điếng, mắt cô trợn lên sau cú tát đó. Chưa dừng lại ở đây, Mộ Hạ Âu còn một hơi dùng nắm đấm của mình đấm thẳng vào bụng Tiêu Linh.

“Aaa…” Đau…đau quá.

Cô có linh cảm sau cú đấm đó cô sắp chết đi.

“Đã nói là chó chỉ có một chủ. Cô lại dám đi hầu hạ của người khác? Chết tiệt ả đàn bà câm này, ai dạy cô như thế hả? Cái đó của cô chỉ được là của tôi thôi biết chưa!”

Hắn bóp cổ Tiêu Linh, du cô xuống giường, cặp mắt hung ác như có thể gϊếŧ người.
Bình Luận (0)
Comment