Yêu Để Chết

Chương 72

Tiêu Linh chợt đứng hình nhìn Tiêu Kỳ. Cô hiểu rõ Tiêu Kỳ làm vậy là có ý gì với Mộ Hạ Âu, ánh mắt của em gái cô khi nhìn vào Mộ Hạ Âu rất đặc biệt, một ánh mắt mà con bé chỉ dùng tới khi muốn theo đuổi người đàn ông mình thích.

Đúng vậy, cô chưa từng được mặc những bộ đồ đẹp đẽ, đắt tiền khi còn ở nhà họ Tiêu, Mãn Hoa và Tiêu Kỳ một năm chỉ mua cho cô vài ba chiếc áo cũ kỹ rẻ tiền để mặc thay đổi. Cuộc sống của cô khi đó thật sự không bằng người hầu ở Mộ gia. Nên khi Tiêu Kỳ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô và nói chiếc váy không hợp với cô thì cô có thể hiểu được, thân phận hèn kém này dù có khoác lên mình chiếc váy hàng hiệu cũng không thể khiến cô trông vừa mắt hơn đối với mọi người. Mộ Hạ Âu liệu có thấy như vậy không? Chắc hẳn hắn cũng nghĩ rằng quần áo hàng chợ hợp với cô hơn.

Không khí trở nên im lặng trong vài giây đầu. Mộ Hạ Âu nhìn chiếc váy còn đang trong tay Tiêu Linh, chiếc váy vẫn còn trên móc mà Tiêu Linh không dám thử vì sợ không hợp. Vậy mà từ nơi nào trong không khí đem con ‘tắc kè hoa’ này đến đây vậy? Không những thế lại biết hắn là nhị thiếu gia của Mộ gia, định lao đến quyến rũ hắn ngay thanh thiên bạch nhật, phụ nữ thời nay có phải là đã quá rẻ tiền đến buồn nôn rồi không chứ.

Thấy Mộ Hạ Âu nhìn mình bằng con mắt như sắp gϊếŧ người, Tiêu Kỳ lành lạnh sống lưng, kỳ lạ, tại sao cô ta cảm thấy người này vốn dĩ không hề an toàn? Không sao chứ…cô ta đã nói gì sai sao?

Tiêu Kỳ hơi cắn răng nhìn Tiêu Linh, sau đó lại hơi đánh mắt sang Mộ Hạ Âu để Tiêu Linh có thể giải vây giúp mình. Tiêu Linh hiểu rõ liền hơi mím môi kéo kéo ống tay áo của Mộ Hạ Âu khiến hắn chú ý.

[Đây là Tiêu Kỳ, em gái của tôi.]

Hắn ngây người một lúc sau đó đút một tay vào túi quần, đầu gật gù, mắt hơi nhắm lại như hiểu lắm vấn đề cô vừa nói. Bất chợt hắn rít một hơi thật lạnh qua kẽ răng rồi hơi cúi xuống nhìn Tiêu Linh như đang cảnh cáo. “Này, cô nghĩ động tác vừa rồi của cô tôi có thể hiểu được không? Tôi đang tưởng tượng cô đóng kịch rối bằng tay đấy!”

Tiêu Linh giật mình rụt hai tay xuống rồi đưa ra sau lưng. Thật là…cô đã quên rằng Mộ Hạ Âu mãi mãi không thể hiểu cô nói gì.

Cũng may Tiêu Kỳ lại lên tiếng khiến hắn thôi nhìn Tiêu Linh. “Thật ngại quá nhị thiếu gia, chị Tiêu Linh muốn nói rằng em là em gái của chị ấy, trước khi làm dâu nhà Mộ gia, em và chị ấy sống chung một nhà.” Vừa nói vừa cười ngon ngọt, Tiêu Kỳ đưa tay lên che che khóe môi tươi tắn.

“Ồ.” Mộ Hạ Âu mặt lạnh lùng, từng bước đi về phía trước, nơi Tiêu Kỳ đang đứng.

Như vậy có phải tiến triển quá nhanh không, vừa nhìn thấy em vợ liền muốn chiếm hữu tại nơi đông người, nhị thiếu gia thật biết chịu chơi! Tiêu Kỳ thầm nghĩ lém lỉnh rồi không do dự dang hai tay ra như đang đón nhận bạch mã hoàng tử đến với mình.

“A… Anh làm gì vậy?” Tiêu Kỳ trố mắt lên kinh ngạc nhìn bàn tay không chút tình người của Mộ Hạ Âu đang yên vị trên cổ mình, một lúc một bóp chặt khiến cô ta rất khó thở. “Nhị thiếu gia, em đã làm gì khiến anh không hài lòng, tại sao lại làm vậy chứ?”

“Tại sao không thể làm vậy?” Mộ Hạ Âu trả lời ngay, đôi mắt xảo quyệt như dao đâm thẳng vào mắt Tiêu Kỳ. “Dám chê bai người phụ nữ của tôi chỉ xứng đồ chợ. Không cần biết cô là gì của cô ta, nhưng nhìn cô còn chướng mắt hơn cả cô ta.”

Mộ Hạ Âu…đang bênh vực mình? Tiêu Linh vốn định ngăn lại hành động lỗ mãng của Mộ Hạ Âu lại, xong bàn tay đang run run lưỡng lự lại nghe thấy lời nói vừa rồi của hắn khiến cô lại càng thêm mất đi bình tĩnh. Mặc dù đây không phải một lời khen, nhưng Mộ Hạ Âu lại công nhận cô là người phụ nữ của hắn, Tiêu Kỳ trong mắt hắn xấu xa hơn cả cô sao? Lẽ nào Hạo Nam nói đúng, bệnh tình của Mộ Hạ Âu hắn đã có thể kiểm soát rồi…

Tiêu Kỳ nghe xong không khỏi phẫn nộ. Nhìn cô ta điểm nào cũng là xinh đẹp hơn Tiêu Linh. Mộ Hạ Âu này mắt mũi treo sau gáy hay sao mà dám chê cô ta chướng mắt chứ. Thật muốn hét vào mặt hắn nhưng lại không đủ can đảm.

“Là em sai, em xin lỗi. Ở nhà em và chị ấy thường trêu đùa nhau, không có ý gì cả!” Tiêu Kỳ dù bị bóp cổ đến đỏ mặt nhưng vẫn muốn mình trông thật xinh đẹp, môi lại nở nụ cười miễn cưỡng.

Hắn không mảy may quan tâm đến người phụ nữ dơ bẩn trong tay, liền quay lại nhìn Tiêu Linh phía sau mình hỏi rất thản nhiên. “Có phải không?”

Tiêu Linh giật thót mình nhìn Tiêu Kỳ, đúng lúc này thấy cô em lại trừng mắt và buông lời dọa dẫm qua khẩu miệng, Tiêu Linh vội gật đầu rất nhanh.

Mộ Hạ Âu hừ lạnh, hắn buông tay thật mạnh khiến Tiêu Kỳ suýt chút nữa là ngã ngửa ra phía sau.

Vuốt ngực vài cái ấm ức, Tiêu Kỳ hít thở ra vào mấy cái rồi lại tiến đến hai người trước mặt. “Chị Tiêu Linh, chi bằng vào thử chiếc váy này, em thấy nó rất hợp với chị.” Tiêu Kỳ chạm nhẹ vào chiếc váy.

Cô siết chặt chiếc móc áo trong tay, mắt ngước lên nhìn Tiêu Kỳ, chỉ là giọng nói thì thanh minh nhưng sâu trong đáy mắt Tiêu Kỳ lại là sự bất mãn vô đối.

“Không cần. Từ khi bàn tay cô chạm vào nó tôi đã thấy chiếc váy này vi khuẩn bám đầy.” Mộ Hạ Âu như bùng tỏa ra sát khí khiến Tiêu Kỳ lạnh mặt. Ý hắn có phải chê cô ta bẩn thỉu không? Trong khi Tiêu Linh lại chạm vào được?

Không khỏi tức tưởi trong lòng, Tiêu Kỳ rụt tay về chậm rãi rồi cười lịch sự. “Vậy cũng được, thật ra chiếc váy này không đẹp cho lắm chị nhỉ?” Nói đến đây Tiêu Kỳ như trừng mắt lên với Tiêu Linh, cô ta cười thân thiện chỉ tay vào phòng thay đồ gần đó. “Em muốn thử chiếc váy mình mới mua, vừa hay gặp chị ở đây, vào giúp em kéo khóa váy nhé!”

Tiêu Linh đang định gật đầu đồng ý liền bị Mộ Hạ Âu chen ngang một lần nữa. Hắn trợn mắt lên trông thật đáng sợ. “Cút!”

“Anh…” Tiêu Kỳ lắp bắp, thần sắc bắt đầu tối đen cả đi. Lần đầu tiên trong đời một người đàn ông lại dám nói từ ‘cút’ với cô ta. Mộ Hạ Âu quả nhiên khác người, nhưng cô ta thích! “Được, không làm phiền hai người mua sắm. Nhị thiếu gia, đây là số điện thoại của em, bất cứ khi nào anh muốn thì một cuộc gọi em liền có mặt.” Nói xong Tiêu Kỳ móc trong túi ra chiếc thẻ, nhanh nhẹn bỏ vào túi quần của Mộ Hạ Âu rồi chạy đi.

Cô ta vừa rời khỏi thì Mộ Hạ Âu liền quay lại nhìn Tiêu Linh ra lệnh. “Rút thứ dơ bẩn của cô ta ra và vứt đi cho tôi.”

Nghe xong Tiêu Linh cũng không khỏi bất ngờ, cô đã nghĩ Mộ Hạ Âu ít nhất phải có hứng thú với em gái của mình, con bé rất xinh đẹp và quyến rũ. Cô rút chiếc thẻ đó ra cẩn thận và chậm rãi, sau đó cầm trên tay không biết làm gì.

“Vứt!” Hắn trừng mắt cao giọng khiến Tiêu Linh hoàn hồn thả luôn chiếc thẻ rơi xuống đất. Chỉ khi thấy vậy hắn mới bớt đi tức giận và tiếp tục đi xem một vài trang phục bên trong, lúc đi không quên nhả giọng khinh thường. “Cô nên cảm thấy mình may mắn khi so với em gái mình thì cô không biết bày ra khuôn mặt rẻ tiền đó. Chỉ có điều đáng tiếc là cô lại không nói được như cô ta, tôi đã rất muốn nghe giọng của cô đấy.” Được vài bước Mộ Hạ Âu lại quay lại. “Đợi khi cô nói được, có rất nhiều điều tôi muốn dạy cô. Ít nhất là khi lên giường!”

Tiêu Linh đỏ bừng mặt, cô cúi đầu xuống đất mà đi không dám ngẩng lên, chỉ sợ ngẩng đầu lên đối diện với sự đe dọa mà hắn đem lại cô không kiềm được mà run rẩy như con thỏ, hơn nữa cô sợ những lời hắn nói đã có người ngoài nghe thấy, thật đáng xấu hổ.

Buổi tối hôm đó sau khi về nhà Tiêu Kỳ đã làm ầm lên với Mãn Hoa một trận cãi cọ thật lớn. Cô ta đổ lỗi tại mẹ mà mình bị mất đi chức vị phu nhân của Mộ gia, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nguôi giận được. Trong khi số điện thoại của cô ta Mộ Hạ Âu đã có, sao hắn lại không gọi cho cô ta chứ!

Không cam tâm. Tiêu Kỳ bằng mọi cách tìm ra số điện thoại của Mộ Hạ Âu. Chín giờ tối, một khung giờ tuyệt đẹp cho các cặp tình nhân quấn quít, Tiêu Kỳ chủ động gọi điện cho Mộ Hạ Âu.

Bên kia đầu dây, Mộ Hạ Âu vốn đang ở hộp đêm, một mình thưởng thức rượu, người tỏa ra hơi men nồng nặc. Người phụ nữ quê mùa đó xem ra vẫn khiến hắn không thể thích nghi, hắn đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể chấp nhận được Tiêu Linh, quả là khó khăn cho một kẻ điên như hắn.

Điện thoại kêu đến lần thứ bảy Mộ Hạ Âu mới để ý, hắn căn bản không nghe số lạ, nhưng tay lại gạt nút một cách dứt khoát.

“Nhị thiếu gia…” Tiêu Kỳ õng ẹo toàn thân, giọng nói như đang khiêu gợi đối phương.

Nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, Tiêu Kỳ hẳn đã đoán ra Mộ Hạ Âu đang phong lưu ở một quán bar sang trọng nào đấy. Muốn đến đó cạn một ly, nhưng tiếc quá, cô ta lại đặt phòng ở khách sạn này rồi. Hắn ta ở quán bar thì chắc chắn sẽ uống rượu, chỉ cần hắn có chút hơi men thì kế hoạch của cô ta sẽ thành công. Làm gì có mèo nào mà chê mỡ chứ!

“Thiếu gia, đến đây, được không?”

Mộ Hạ Âu vẫn luôn đơn phương lắng nghe từng câu chữ của người phụ nữ phía bên kia đầu dây, vừa hay tay chân hắn lại ngứa ngáy vô cùng. Không thể làm tổn hại đến Tiêu Linh vì đã xác nhận được sự thực. Vậy chi bằng, tìm người khác!

Hắn nhếch mép từ từ hạ điện thoại xuống, một tin nhắn được gửi đến bao gồm địa chỉ của khách sạn và một vài trái tim màu đỏ. Hắn tắt màn hình điện thoại, cả người đứng dậy, tiếng bước chân lành lạnh hòa lẫn tiếng nhạc lớn, át hẳn đi sự hung dữ của Mộ Hạ Âu qua hàng nghìn ánh đèn màu sắc huyền ảo. Ánh đèn khẽ lướt qua đôi mắt đỏ au của hắn.

Choang!

Tiêu Linh bàng hoàng nhìn xuống dưới chân mình. Chiếc cốc trong tay đột nhiên lại rơi xuống mà vỡ… Nhìn ra bên ngoài trời thẫn thờ, cô tự hỏi, Mộ Hạ Âu đi đâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment