Yêu Để Chết

Chương 74

Khu rừng với làn sương mù mờ mịt. Chiếc xe với ánh đèn sáng dừng lại địa điểm quen thuộc. Mộ Hạ Âu nhìn gương chiếu hậu trước mặt, tiếp tục cởϊ áσ đang mặc ra lau sạch đi những vết máu dính trên người mình, bao gồm cả mặt và tay. Lau xong hắn thản nhiên vứt áo ra ngoài cửa xe rồi chậm rãi mở cửa, đưa đôi chân dài ra ngoài chạm xuống đất.

Đôi giày da cứ thế dẫm đạp lên những cây cỏ nhỏ và bụi đất, đi ra phía sau cốp xe của hắn. Mộ Hạ Âu mặt mày vô cảm, đôi mắt lạnh băng, cơ thể vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh của người phụ nữ hắn vừa gϊếŧ.

Ngay bên cạnh chiếc xe hắn vừa dừng lại là cái xác vô cùng quen thuộc đang trong quá trình bốc mùi hôi thối của Hi Vân. Ánh đèn ô tô không chiếu hẳn vào cái xác của Hi Vân nhưng hắn có thể nhìn thấy một vài nơi bị đâm của cô ta đã bám đầy những con côn trùng đen.

Tiếng côn trùng kêu trong rừng thi thoảng cao, thi thoảng lại hạ. Hắn liếc mắt về cốp xe của mình, mở cốp xe lên chỉ có duy nhất một chiếc vali màu xanh mà hắn vừa mới mua, bên ngoài còn thấy một vài sợi tóc thò ra còn chưa được cho vào hết. Điều nhỏ nhặt này khiến hắn cảm thấy chướng mắt.

Hắn kéo chiếc khóa kéo vali ra một cách dứt khoát, khóa kéo bị tóc làm cho rít cả đi, xong hắn vẫn vô tâm dật thật mạnh để khóa kéo đi qua nơi tóc rối, tóc bị đứt ra theo, một mảng bay xuống dưới đất.

Bên trong vali ngập tràn một màu đỏ thẫm của máu người, có thể phân biệt rõ một vài bộ phận như tay, chân, đầu và nhiều nơi khác. Không sai, là của Tiêu Kỳ.

Sau khi Tiêu Kỳ bị gϊếŧ chết, Mộ Hạ Âu hắn thản nhiên rời khỏi căn phòng của khách sạn để đi mua vali bằng cách lấy áo khoác của Tiêu Kỳ che đi những vết máu trên người, đi qua lễ tân và sảnh khách sạn một cách bình thản không gấp gáp.

Xác của Tiêu Kỳ được Mộ Hạ Âu tẩn mẩn chặt ra từng khúc để cho vào trong vali, trong quá trình chặt xác của cô ta hắn chỉ nheo mày và chê dơ bẩn, không một biểu cảm sợ hãi nào từ Mộ Hạ Âu được lộ ra.

Đơn giản người chết thì phải có người bầu bạn. Người lẳng lơ và xấu xa như cô ta rất thích hợp kết bạn với Hi Vân. Bất cứ ai bắt nạt Tiêu Linh trong mắt hắn kể từ bây giờ đều phải chết. Kẻ nào khiến hắn ngứa mắt đều phải trả giá đắt, không quan trọng người đó là ai.

Chiếc vali một lần nữa được đóng lại, hắn quăng chiếc vali xuống bên cạnh cái xác tái nhợt của Hi Vân, xác của cô ta vì có động chạm mà ngã ngả ra ngay dưới chân Mộ Hạ Âu. Hắn hung tợn nhìn cái xác rồi dùng chân đá vào đầu cái xác thật mạnh.

“Mẹ kiếp, nhìn cô bây giờ thật buồn nôn!” Dứt lời, hắn quay lưng đi, quay trở lại xe và lao ra khỏi khu rừng.

Trên đường trở về, Mộ Hạ Âu ghé vào cửa hàng mua một bộ quần áo mới rồi thuê khách sạn để tắm rửa sạch sẽ. Tự soi mình trong gương, Mộ Hạ Âu mỉm cười tà ác. “Tiêu Linh à Tiêu Linh, tôi như vậy coi như cũng đã giúp cô rất nhiều rồi. Cô nên biết ơn tôi từ bây giờ.”

Xe của Mộ Hạ Âu trở về Mộ gia lúc nửa đêm, từ trên lầu hai Tiêu Linh nhìn thấy Mộ Hạ Âu bước ra khỏi xe. Hắn thay đồ mới rồi?

Cô hơi mím môi, mi mắt hơi cụp lại. Cô biết…có lẽ hắn vừa từ bên ngoài với phụ nữ trở về. Chỉ có như vậy hắn mới thay bộ đồ mới mà thôi.

Nhìn lên đồng hồ, đã quá muộn, Tiêu Linh cắn răng hồi lâu rồi nhanh chân đi tới ghế sofa rồi nằm xuống, cố tình để Mộ Hạ Âu hiểu rằng mình đã ngủ chứ không phải thức đến giờ này để đợi hắn ta vì lo lắng thừa thãi.

Tiếng cửa phòng bật mở, kèm theo đó là những bước chân lạnh chói tai. Tiêu Linh nhắm nghiền mắt, lồng ngực phập phồng cùng trái tim đập rộn. Nếu cô còn thở mạnh hơn hắn sẽ nghe thấy mất, nhưng cô lại có cảm giác tiếng bước chân của Mộ Hạ Âu đang tiến về phía này ngày một gần. Không phải chứ, giường của hắn ở hướng ngược lại cơ mà!

Tiêu Linh đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể bay bổng lên khiến tâm trí có chút không ổn định mà giật mình. Nhưng có lẽ Mộ Hạ Âu không nhận ra. Hắn bế cô đi đâu vậy?

Lưng của cô được chạm vào tấm đệm êm ái, chăn được đắp lên đến ngực, từng hành động của đối phương tuy không dịu dàng nhưng lại khiến Tiêu Linh vui mừng. Hắn lần đầu làm vậy với cô, hắn quan tâm cô, hắn cho cô ngủ ở giường hắn. Trước kia hắn đã không cho cô nằm lên vì sợ dơ bẩn.

Hồi lâu không nghe thấy tiếng động nào nữa, đoán rằng Mộ Hạ Âu đã ngủ, Tiêu Linh từ từ mở mắt ra nhìn.

“Á…”

Bất chợt mắt cô chạm phải ánh mắt của hắn, mặt của hắn thậm chí đang kề ngay cô vài xen-ti-met.

“Tôi biết ngay cô chưa ngủ.” Hắn đứng thẳng lưng dậy, cởi từng cúc áo sơ mi và quần âu ra.

Tiêu Linh biết ý quay mặt đi rồi nhắm mắt, cô cũng ngồi dậy khỏi giường. Mộ Hạ Âu sau khi thay xong đồ ngủ, hắn mở ngăn kéo lấy giấy và bút ra, không biết giấy bút này là do hắn chuẩn bị hay của Hạo Nam để ở đây.

Mộ Hạ Âu ngồi lên giường, hắn ngồi đối diện với cô. “Tôi sẽ nói chuyện với cô, hãy trả lời vào tờ giấy này.”

Tiêu Linh ngoan ngoãn gật đầu rồi nhận lấy giấy bút, trong lòng liền bâng khuâng. Hắn sao lại muốn nói chuyện với cô rồi?

Hắn không trừng mắt, không trợn mắt, không híp mắt. Hắn nhìn Tiêu Linh rất bình thường, hơn nữa là nhìn rất lâu. “Cô…có thấy tôi quen không?”

Thấy hắn hỏi câu hỏi kỳ lạ, Tiêu Linh chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu. Đương nhiên là cô quen hắn rồi, hắn hiện tại chẳng phải là chồng của cô sao? Hai người còn sống chung một nhà.

[Tôi đương nhiên là quen anh.]

Tiêu Linh viết viết rồi đưa tờ giấy cho Mộ Hạ Âu, kết quả là bị hắn nhíu mày không hài lòng. “Ý tôi không phải vậy. Trước kia, cô có nhớ từng gặp tôi không?”

Tiêu Linh hơi giật mình, cô suy nghĩ đến vài phút, trong lúc suy nghĩ cô nhìn Mộ Hạ Âu rất kỹ. Cô từng gặp Mộ Hạ Âu ư, cô không nhớ điều này, hắn và cô…chẳng phải gặp nhau lần đầu vào đêm hôm đấy ư?

[Xin lỗi, tôi không nhớ.]

Tiêu Linh sau khi viết xong câu trả lời này vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị hắn đánh. Nhưng không…hắn lại không đánh cô.

“Năm xưa cô từng cứu tôi khi tôi sắp chìm xuống đáy hồ. Khi đó tôi đã rất muốn tìm cô để báo đáp, nhưng không thấy cô nữa.” Hắn đưa một tay lên bẻ cổ mình. Một lời nói không hề cảm động, không có bất kỳ cảm xúc nào ẩn chứa bên trong.

Nghe đến đây Tiêu Linh liền nhận ra, thì ra mọi chuyện là vậy…chẳng trách sau khi cứu Mộ Hạ Âu khi hắn ở cùng Hi Vân xong hắn lại đối xử với cô rất tốt mấy hôm nay. Hóa ra lý do rất đơn giản, hắn muốn báo đáp ơn cứu mạng năm xưa của cô.

[Xin lỗi.]

Cô chỉ biết viết hai từ xin lỗi, xin lỗi vì cô đã không nhận ra hắn. Khi xưa cô cũng rất thích dung mạo anh tuấn của hắn. Nhưng những khoảng thời gian đau khổ sau đó đã khiến cô đi khuôn mặt của cậu bé năm nào rồi.

Hắn dường như rất khó chịu khi liên tục nhận được những lời xin lỗi từ Tiêu Linh. Nhưng hắn lại không động chạm đến cô bằng bạo lực khiến Tiêu Linh rất bất ngờ. Hắn điều chế được tâm trí của mình rất tốt rồi thì phải.

“Từ giờ đừng nói lời xin lỗi với bất kỳ ai. Kể cả tôi. Nếu tôi còn nghe thấy hay nhìn thấy, cô sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”

Cô run run, đang định viết chữ xin lỗi lên giấy mới phát hiện ra mình suýt nữa đi vào con đường chết. Cô chỉ biết gật đầu.

Mộ Hạ Âu bỗng nhiên đưa tay ra, kéo lấy Tiêu Linh ngồi trong lòng mình, hắn từ phía sau vòng tay khóa eo cô thật chặt, mắt nhắm, mũi hít lấy hương thơm giản đơn tỏa ra từ Tiêu Linh.

“Im lặng chút đi.” Hắn lạnh giọng.

Tiêu Linh mím môi, nãy giờ cô có nói gì đâu mà Mộ Hạ Âu lại ra lệnh cho cô im lặng chứ… Hắn là nghe nhầm hay cố ý muốn buộc tội cô đây.

“Trái tim của cô…” Hắn áp tai vào lưng Tiêu Linh rồi mở bừng mắt nhìn giữa không trung. “Đang đập rất nhanh đấy. Sợ tôi đến vậy cơ à?”

Nghĩ đến những hành động hắn từng làm với người phụ nữ câm này, bỗng nhiên hắn hổ thẹn với lời hắn vừa nói ra. Cô ta nhát gan như vậy, đương nhiên là rất sợ hắn rồi, huống hồ những gì hắn làm với cô ta rất ác độc và tàn nhẫn. Có lẽ cô ta sẽ nhớ mãi đến khi chết. Cũng tốt, ít nhất cô ta sẽ không quên Mộ Hạ Âu này một lần nữa.

Tiêu Linh long lanh đôi mắt nhìn bàn tay người đàn ông bên dưới đang ôm chặt lấy mình. Không hiểu sao cô lại thấy ấm áp. Mộ Hạ Âu, hắn không biết vì sao tim của cô đập nhanh khi bên hắn sao? Hắn đã quên là…hắn là chồng của cô rồi.

“Thời gian trước đây tôi xin lỗi vì đã không đúng. Những lời xúc phạm cô, cô có thể ghi nhớ, nhưng tôi cấm cô được ghi hận. Tiêu Linh, từ giờ tôi sẽ đối tốt với cô, ít nhất là cho cô cuộc sống hạnh phúc như bao người, sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi. Những ai trước kia đã không coi cô ra gì, tôi đều sẽ thay cô ‘xử lý’. Vì vậy…” Nói đến đây Mộ Hạ Âu dừng lại, hắn lại nhắm mắt, dùng tay xoay người Tiêu Linh lại rồi áp mặt hắn vào lồng ngực ấm của cô. “Đừng ghét tôi. Xin cô.”

Trong phòng là cả một khoảng tĩnh lặng từ khi Mộ Hạ Âu nói ra những lời nói này, một lời giải thích thật dài mà Tiêu Linh chưa bao giờ được nghe. Chỉ là hắn nói đến đâu cô liền cay mắt đến đó. Tốt rồi…tốt quá rồi…Mộ Hạ Âu đã giác ngộ được những hành động xấu xa của hắn, Mộ Hạ Âu đã thay đổi rồi. Cô còn có thể không tha thứ cho Mộ Hạ Âu sao? Cô không tha thứ cho chồng mình thì có phải quá thù dai rồi hay không? Đồ ngốc…cô muốn nói với Mộ Hạ Âu rằng hắn thật ngốc.

Tiêu Linh đưa tay lên ôm lấy Mộ Hạ Âu, nước mắt rơi xuống mái tóc đen của hắn rồi cứ thế mà biến mất. Mộ Hạ Âu…sau này nhớ lấy, phải đối với em thật tốt, em tha thứ cho anh rồi…
Bình Luận (0)
Comment