Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 19


Yến Hảo trộm dịch câu nói kia của Giang Mộ Hành thành "Đừng sợ, có tôi đây rồi, tôi che chở cậu", phân tách thành từng nét một, trịnh trọng giấu vào nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Trên đường trở về, Yến Hảo cầm điện thoại tìm tới dãy số của Giang Mộ Hành, xoá xoá bớt bớt chỉnh sửa nội dung, cuối cùng vẫn là câu cậu muốn nói nhất.
- Thích cậu.
Đầu ngón tay Yến Hảo thoáng đặt ở chỗ "Gửi đi", tay run một cái, không dám bấm.
Bên trong bản nháp lại nhiều thêm một tin nhắn.
.
Cảm xúc vui vẻ của Yến Hảo đột ngột ngưng lại vào khoảnh khắc mở cửa chung cư.

Cậu nhặt bao thuốc lá trống rỗng đã bị bóp đến biến dạng cạnh tủ giày, đóng cửa tiến vào trong phòng khách, đá đá Dương Tùng đang nằm trên sàn nhà.
"Muốn chết thì chết ở ngoài đi."
Dương Tùng bỏ cái tay đang che mắt ra: "Về rồi hả."
Yến Hảo không nhìn nổi bộ dạng sa sút tinh thần của cậu ta, lại đá cái nữa: "Dì giúp việc gọi điện cho tao bảo mày kêu dì ấy đi rồi, vậy cơm tối của tao đâu? Mày nấu giúp tao?"
"Gọi đồ ăn ngoài thôi."
Dương Tùng tóm lấy chân Yến Hảo, muốn mượn lực để ngồi dậy, kết quả không ngờ rằng mình tóm không được, trực tiếp ngã xuống.
Yến Hảo kịp thời đỡ lấy vai cậu ta, bấy giờ mới tránh khỏi màn dập môi máu chó.
Lòng Dương Tùng vẫn còn sợ hãi, mồ hôi lạnh túa khắp người.
"Ừm, ngài Hảo, ngài muốn ăn cái gì, để tiểu nhân lấy cho ngài nhé."
Dương Tùng vèo phát trèo lên trước khi bị đánh, cậu ta tay dài chân dài làm hành động kia, trông chẳng khác gì con khỉ mặt chó to.
Yến Hảo ngồi xuống ghế sofa: "Xin nghỉ chưa?"
"Ờ." Dương Tùng gãi mái tóc rối, nói giọng mũi, "Sổ bệnh án bị nói là photoshop, bố đây không nói hai lời xé ngay băng gạc trên mặt, nhắm ngay vết thương chụp tấm hình gửi qua."
Yến Hảo: "..."
"Nếu vẫn thấy vết thương trông giả thì sao?"
Dương Tùng tựa vào ghế sofa ngồi xuống bên cạnh: "Vậy thì lên máy tính mở QQ video, bố sẽ cậy vết thương ra, dùng máu chảy bôi lên mặt."
Khoé mắt Yến Hảo giật giật: "Chỉ để xin phép nghỉ, có cần tới mức đó không?"
"Tới mức." Dương Tùng khoanh tay nhắm mắt, trên gương mặt đẹp trai là sự chán nản, "Bố thất tình, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, vô cùng phiền muộn."
Cuối cùng đến một câu, "Tiểu Hảo, mày nói xem sao tao lại thua?"
Yến Hảo nhíu mày: "Lời tao nói tối đó, mày không nghe lọt một chữ nào cả."
"Biết là một chuyện, nhưng có chấp nhận tiêu hoá được không lại là một chuyện khác." Dương Tùng uể oải kéo dài giọng, "Con người ấy, có ba thứ trên người là không quản được."
Cậu ta giơ ngón trỏ: "Một, miệng."
Lại giơ ngón giữa lên: "Hai, chim."
Tiếp đó dựng thẳng ngón áp út: "Ba, tim."
Yến Hảo: "..."
Liếc thấy gì đó, sắc mặt Yến Hảo thoắt cái trở nên lạnh lẽo, ngón tay chỉ qua: "Đã bảo không được hút thuốc trên cái ghế sofa này của tao, mày lại để tàn thuốc rớt trên đó, muốn chết đúng không?"
Dương Tùng đương nhiên: "Tao thất tình."
Không biết là phát hiện thứ gì, sắc mặt cậu ta biến đổi, bắt đầu khẽ dịch mông qua một chỗ.
Đuôi mắt Yến Hảo bắt được cảnh này, lôi Dương Tùng ra, nhìn chằm chằm chấm đen trên khăn trải sofa: "Còn đốt thành cái lỗ."
Dương Tùng không còn tự tin như trước nữa nuốt nước miếng một cái: "Tao thất tình."

Yến Hảo lạnh lẽo lia cậu ta: "Mày cút đi."
"Đừng mà, ở bước ngoặt sinh tử, là anh em thì không thể bỏ mặc tao." Dương Tùng nhảy lên, "Sau này tao sẽ thay khăn trải sofa mới cho mày, đảm bảo hài lòng mày."
Yến Hảo ngửi thấy mùi khói nồng nặc trên quần áo cậu ta: "Thuốc lá có gì hay?"
Dương Tùng chan chứa tình cảm thở dài một hơi: "Không biết hay ở đâu, những vẫn luôn khiến người ta mê muội."
Yến Hảo đứng dậy vào phòng bếp, lười hỏi.
Dương Tùng đuổi theo gót chân cậu: "Tiểu Hảo, tối nay tao vẫn muốn ngủ lại chỗ của mày, mai về.

Vết thương tao sẽ nói là bị té, mày phải làm chứng giúp tao, ba mẹ tao tin mày."
Yến Hảo mở tủ lạnh lấy đồ uống: "Tối nay mày ngủ ở phòng cho khách."
"Hiểu rồi hiểu rồi, tao sẽ xin nghỉ đến ngày thứ hai, tới lúc đó lên thi ba ngày cuối kỳ." Dương Tùng dựa vào cửa tủ lạnh, nhận lon coca từ tay cậu, "Kế đó chính là nghỉ hè, không cần ở trong trường nữa, đỡ phải bực mình."
Yến Hảo giội nước lạnh: "Nghỉ xong vẫn phải lên học thôi."
Dương Tùng đang uống một ngụm coca thì bị nghẹn: "Đm, cùng là đàn ông tội gì phải làm khó nhau? Mày để tao được thoải mái một hai tháng không được hả?"
Yến Hảo bỗng nảy ra ý tưởng: "Ở yên."
Đoạn móc điện thoại ra, chụp Dương Tùng một tấm.
"Đây là dáng vẻ lần đầu tiên thất tình của mày, tao lưu trong máy tính, mấy năm nữa cho mày xem."
Dương Tùng ngó sang, trong tấm hình, cậu ta mặc áo sơ mi trắng và quần cộc lớn, tóc bù xù, má trái dán miếng băng gạc, đáy mắt có màu xanh, con mắt xung huyết, tay cầm lon coca, đang ngậm một ngụm trong miệng, phồng má, ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Bộ dạng ngu xuẩn vãi chưởng.
.
Sáng chủ nhật, Yến Hảo thay mặt cả nhà đến dự hôn lễ của một người họ hàng, áng chừng đủ tiền mừng rồi lên đường.
Địa điểm là khách sạn Lãng Thịnh trong thành phố, tầng hai.
Trong mắt họ hàng, Yến Hảo là đứa trẻ tính tình quái đản, không dễ mến, khó hoà đồng.

Đám người lớn sẽ không đối xử với cậu giống những đứa trẻ khác, lôi kéo hỏi cậu học tập thế nào, muốn thi vào đại học gì, sau này muốn làm gì, có bạn gái không ví dụ vậy.
Người đồng lứa, thậm chí là trẻ hơn cậu cũng sẽ không tiếp cận cậu, mà chỉ chào một cách thận trọng câu nệ.
Đều không quen.
Xong một bữa cơm, vẫn sẽ không quen.
Yến Hảo thư giãn đứng trong góc chứng kiến cô dâu chú rể hoàn thành nghi thức.
Kết hôn ấy, là chuyện vô cùng thiêng liêng.
Đời này Yến Hảo sẽ không thể nào có việc lấy vợ sinh con, lúc mười tám tuổi cậu nghĩ vậy, lúc hai tám tuổi cậu mong rằng mình có một người yêu đồng giới ở bên.
— lớp trưởng của cậu.
Tan cuộc, Yến Hảo ra ngoài đại sảnh.

Có một người bước ra từ khúc rẽ, cậu đâm phải người đó.
"Bạn nhỏ, đi đường có dùng mắt không?"
Đối phương ngoài ba mươi, gương mặt quấn hút ưa nhìn, mắt rất nhỏ, lúc khom lưng nhặt điếu thuốc, chút hình xăm trong cổ áo lộ ra.
Đỏ đỏ xanh xanh, vừa giống hổ vừa giống báo.
Yến Hảo nhấc chân rời đi thì vai bị nắm.
Ánh mắt người đàn ông híp thành một cái khe: "Đi liền luôn? Không nói xin lỗi?"

Yến Hảo gạt cái tay trên vai, xúc cảm từ phần da thịt và xương cốt bị chạm vào cho cậu biết rằng, người này là người luyện võ.
"Chú à, chú cũng đụng cháu."
"Vậy chú xin lỗi trước nhé, xin lỗi." Người đàn ông cười, "Đến cháu."
Yến Hảo ngậm miệng, không có dấu hiệu phối hợp.
"Có cá tính vậy à."
Người đàn ông đột nhiên chìa tay, Yến Hảo không kịp phòng vệ nên bị hắn ta vén tóc mái lên.
"Lại còn rất xinh đẹp."
Dứt lời, người đàn ông buông tay, kẹp điếu thuốc chưa châm trên tai, bước về phía thang máy, "Bạn nhỏ, có duyên gặp lại sau."
Đoạn gọi điện thoại: "Nhóc Giang, ra đây gặp cái nào..."
.
Hai mươi ba mươi phút sau, trong một con ngõ gần đường tứ thông*.
*Chỉ con đường thông ra bốn hướng đông tây nam bắc.
Trần Phong ngồi xổm hút thuốc cạnh bức tường phủ kín rêu xanh, hỏi thiếu niên đứng đối diện: "Tôi kể chuyện tôi bắt gặp bạn học có nốt ruồi son nhỏ trên ấn đường của cậu, cậu lại tới ngay.

Sao, có quan hệ rất thắm thiết với bạn học?"
Vừa nói, vừa quan sát qua làn khói mù.
Giang Mộ Hành lạnh lùng mở miệng: "Đừng giao thiệp với người trong trường của tôi, chỉ còn một năm cuối cấp ba, tôi không muốn xảy ra tình huống gì."
Trần Phong hơi thất vọng vỗ vỗ miệng.
Tưởng rằng thằng nhóc không giống con người này cuối cùng cũng có máu có thịt, có tình có ham muốn.
Hoá ra chỉ là không mong đống chuyện tồi tệ trong nhà bị đồn ra trường, ảnh hưởng tới việc học của bản thân.
Mà nghĩ cũng bình thường.
Thằng nhóc này không có tình cảm.

Năm năm trước vóc người mới chỉ đến ngực hắn ta, vừa gầy lại nhỏ.

Học tới lớp mấy nhỉ, lên lớp 7 hay tốt nghiệp tiểu học? Hồi đó bị ép phải gồng gánh gia đình rách nát, nhưng biểu cảm vẫn chẳng hề lộ ra một chút yếu đuối bàng hoàng nào, cực kỳ chết lặng.
Nào phải người có thể sẽ căng thẳng.
Trần Phong suy nghĩ nhiều, mất một ít hứng thú: "Yên tâm, cậu trả tiền của cậu thì không ai làm khó cậu.

Tất cả mọi người đều có việc cần làm, sẽ không rảnh rỗi sinh nông nổi."
"Bọn tôi không hề điều tra cấp hai cấp ba của cậu.

Về phần cậu bạn học kia của cậu, chỉ là mấy hôm trước tôi vô tình thấy cậu và cậu ta đi cùng nhau nên nhìn thêm một cái.

Ấn đường có nốt ruồi đẹp như thế, dù không thấy nhiều vẫn tự khắc có ấn tượng."
Mặt Giang Mộ Hành không lộ vẻ gì, không nhìn ra tâm tư.

"Hôm nay cũng là vừa khéo chạm mặt lúc vô khách sạn uống rượu mừng." Trần Phong mở nửa đôi mắt nhỏ, "Con nhà giàu à, đôi giày phải hơn mấy ngàn, có lẽ là không thiếu tiền, tiền tiêu vặt đều từ năm chữ số trở lên."
Đồng tử Giang Mộ Hành hơi co lại, bỏ bàn tay đang đút trong túi ra ngoài.
Đó là tư thế đề phòng, sẵn sàng tấn công bất cứ khi nào.
Trần Phong bị sặc khói, bỏ lỡ ít cảm xúc hắn để lộ ra ngoài: "Cậu tạo quan hệ tốt với bạn học kia, ngày nào đó đụng trúng tình huống bất ngờ không thể trả tiền, chẳng phải vẫn có thể tìm mượn cậu ta ư?"
Giang Mộ Hành đút tay lại vào túi: "Không cần."
Trần Phong khẽ chậc, lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói.
Con ngõ nhỏ tràn ngập mùi ẩm thấp lắng đọng bao tháng năm.
Trần Phong gẩy tàn thuốc lên phiến đá xanh, liếc mắt nhìn thiếu niên đã cao hơn hắn ta nửa cái đầu, nhớ đến từng chuyện cũ năm xưa.
Thiếu tiền thì trả nợ, lẽ bất di bất dịch.
Năm đó khi Trần Phong dẫn người tới cửa, mẹ thằng nhóc này đang đập hũ tro, quăng di ảnh.
Tro xương vãi đầy đất.
Thằng nhóc này đứng một bên, không khóc không ầm ĩ.
Là kiểu người tàn nhẫn, đó là điều Trần Phong nghĩ.

Và rất nhanh, hắn ta đã chứng thực điều đó.
Thằng nhóc này bình tĩnh hỏi bọn họ rõ ràng chi tiết tất cả các khoản nợ, bán nhà với tốc độ nhanh nhất, trả món nợ đầu tiên, dẫn mẹ mình vào ở trong một căn phòng tồi tàn dưới tầng hầm.
Hiện tại Trần Phong vẫn nhớ chuyện mùa đông năm đó.
Thành phố T gặp phải trận tuyết lớn trăm năm mới có một lần, muốn đòi mạng.
Ngày ấy nếu bọn họ chậm thêm tí nữa, thằng nhóc này đã bị mẹ nó gi3t chết bằng một gói thuốc diệt chuột.
Vị thành niên còn đang khổ cực chống đỡ, người trưởng thành đã bỏ cuộc trước.
.
Đám người Trần Phong cũng là làm thuê, xử lý dựa theo phân phó.

Xảy ra sự cố khiến sếp lớn trách tội, họ đều tiêu luôn.
Bởi vậy chắc chắn người không thể chết, chết rồi bọn họ kiếm ai đòi tiền?
Trần Phong giữa đêm đưa người đi bệnh viện cứu sống trở về, thằng nhóc này lần đầu tiên gọi hắn ta tiếng "anh Trần".

Kết quả dĩ nhiên là có mưu đồ, mục đích là muốn nghe ngóng đường tắt để kiếm tiền.
Từ sau năm đó mãi cho đến năm nay, thằng nhóc này luôn trả tiền đúng hạn, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng phải tới cửa đòi.
Lấy sức trẻ ra làm tận mấy công việc bán thời gian, tích góp từng đồng từng cắc, đối xử với mình đủ tàn nhẫn.
Tâm tư Trần Phong trở về, chẳng mấy ý nghĩa cười lắc đầu.
Mỗi khi không hài lòng với cuộc sống, hắn ta nghĩ ngay đến thằng nhóc này, luôn có thể được an ủi thật nhiều.
Bạn sống không tốt, có người càng không tốt hơn so với bạn.
Trong túi bạn không có bao nhiêu tiền, có người bị món nợ kếch xù đè trên đỉnh đầu.
Bạn liều mạng vì người nhà, có người vì người nhà nên không dám liều mạng, đến cả nhức đầu cũng không dám, vì sợ sinh bệnh sẽ làm trễ nải công việc.
Sự so sánh này hoàn toàn thể hiện thứ gọi là "ai cũng có số".
.
Kỳ thực, hôm nay Trần Phong làm chuyến này đơn thuần chỉ vì nhất thời hưng khởi sau khi đụng phải đứa nhỏ kia trong khách sạn.
Hắn ta kẹp điếu thuốc bên miệng, híp mắt nhìn thiếu niên đứng bên tường.
Có một lớp da cực kỳ tốt.
Ông trời đây là thưởng cho một lối tắt, bày sẵn trước mặt hắn.

Hắn lại khước từ sự cám dỗ, một mực đi theo kế hoạch của mình, không hối hận không dao động.
Chắc chắn trong tim có thứ bản thân mong muốn và bảo vệ.

Nếu không đã chẳng thể chống đỡ, cũng chẳng thể bước tiếp.
Trần Phong vẫn luôn cảm thấy, một người không thể nào sinh tồn mãi mãi giữa bóng tối vô biên.
Nhất định là có ánh sáng đang dẫn dắt.
Nhưng không biết ánh sáng của thằng nhóc này là gì.
"Nói thật chứ, nhóc Giang, tôi thực sự bội phục cậu.

Nếu là tôi, tôi đã sớm dùng cái chết để giải thoát."
Trần Phong thổn thức, "Chết tử tế không bằng sống sót, đạo lý ấy ai cũng hiểu.

Song đụng phải một vài việc, sống sót còn đau khổ hơn nhiều so với chết, sống không bằng chết."
"Thế nên hai năm trước đám bọn tôi mới thay phiên theo dõi cậu và mẹ cậu, sợ bọn cậu tự sát."
Giang Mộ Hành hít thở đều, thần sắc chẳng mảy may thay đổi, không nhìn ra vết rách gì, cứ như chẳng đếm xỉa đến.
Trần Phong ngồi xổm cười cười với hắn, không giống như kẻ đòi nợ và kẻ thiếu nợ, mà giống với trưởng bối đau khổ vô vọng trông đợi vào hậu bối xuất sắc của mình.
"Thằng nhóc cậu ráng giữ bình tĩnh, sớm muộn gì cũng đến lúc trả đủ tiền, sống an bình."
Yết hầu Giang Mộ Hành đau chát.

Hắn lấy phân nửa lọ thuốc ngậm ra, ném một viên vào trong miệng: "Tôi sẽ gửi tiền đúng hạn, đừng tiếp xúc với bạn học của tôi, chuyện riêng của tôi."
Ý tứ cảnh cáo rõ rệt.
"Đã bảo chỉ là vừa khéo thôi..." Trần Phong cảm nhận được chút hơi lạnh từ ánh mắt của hắn, thu hồi dáng vẻ đùa cợt, "Được, không tiếp xúc.

Tôi sẽ dặn dò xuống dưới, đảm bảo cho cậu an ổn đỗ đại học danh tiếng."
"Nhóc Giang, cậu vào đại học đánh tiếng, lập nghiệp gì đó, trả hết tiền sớm hơn, tất cả đều vui vẻ."
Giang Mộ Hành trầm mặc uống thuốc ngậm.
Ánh mặt trời dài mỏng rọi vào ngõ hẻm.

Con bọ đen bò ở góc tường.
Trần Phong dùng chân chạm một cái, con bọ đen tự vệ co mình thành cục trong nháy mắt, vỏ cực kỳ cứng.

Hắn ta chợt hỏi: "Nhóc Giang, tôi rất hiếu kỳ, mấy năm nay có bao giờ cậu sụp đổ chưa?"
Sắc mặt Giang Mộ Hành hờ hững.
Trần Phong đánh một quyền vào bông, chẳng có gì lạ, mới lớn bằng này đã có khí tràng, thái độ làm người nặng nề, tâm tư sâu, nhìn không thấu.
Không thể trở thành địch.
Trần Phong ném thuốc lá xuống đất, chậm rãi đứng dậy, rướn người một cái nói: "Đi thôi, nhóc Giang, theo tôi uống hai chén đi."
Giang Mộ Hành không ngẩng mí mắt: "Không được, tôi phải làm việc, không có thời gian."
Hai giây sau, điện thoại trong túi Giang Mộ Hành rung lên, là một tin nhắn.
- Lớp trưởng, tối qua cậu bảo hôm nay cậu làm việc ở quán cà phê Nam Sơn vào buổi sáng.

Bây giờ tôi đang ở gần quảng trường Thời Dung, tôi qua tìm cậu có được không?
Tiếp đó lại thêm một cái.
- Không biết có rước thêm phiền cho cậu không?
Giang Mộ Hành không chần chừ bấm điện thoại, nhắn về mấy chữ.
- Được, không phiền..


Bình Luận (0)
Comment