Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 47

Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn đang diễn ra, đã đến tiết mục thứ mười. Trong lúc đó, Hạ Xuyên đã ngáp không biết bao nhiêu lần, lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại di động không di chuyển, khuôn mặt vô cảm viết hai chữ nhàm chán.

Bọn Hạ Hành Chu, Chu Minh Triết đã sớm bỏ đi rồi, cũng không biết là đi đâu chơi, chỉ còn lại hai người họ ngồi ở hàng sau.

"Đợi một lát, sẽ sớm kết thúc thôi." Khóe mắt liếc thấy vẻ buồn ngủ của Hạ Xuyên, Đường Vi Vi nghiêng người nhìn về phía anh.

Trong khán phòng tối, đường nét thâm trầm trên khuôn mặt thiếu niên càng rõ ràng hơn.

Hạ Xuyên: "Hả?"

Hiện tại trên sân khấu đang biểu diễn một tiểu phẩm, tình cờ nói ra một câu hài hước khiến cả khán phong cười ầm lên, đủ tiếng ồn ào. Giọng cô nói quá nhỏ nên bị tiếng nói cười xung quanh át mất. Anh không nghe rõ, nhích người gần lại, áp đùi vào cô. Cách một lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng.

Bọn họ ngồi ở hàng sau cùng, mọi người đều chăm chú theo dõi các tiết mục biểu diễn, không ai chú ý tới góc này, nhưng hai người cách nhau quá gần, thân mật như cặp đôi đang yêu….

Đường Vi Vi có ảo giác như đang vụng trộm yêu đương vậy.

Cô không tự nhiên lắm cử động chân, nuốt nước miếng hỏi: "Nếu không chúng ta cũng đi thôi?"

"Cậu vừa mới nói chờ cái gì?" Hạ Xuyên nhướng mày, anh vừa nghe thấy hai chữ này.

“Chờ để xem tiết mục của lớp chúng ta, nghe nói kịch bản thay đổi khá thú vị, tôi muốn xem thử.” Đường Vi Vi giải thích, “Nhưng nếu cậu cảm thấy chán thì đi trước.”

“Không có gì.” Hạ Xuyên lại dựa trở về, “Tôi với cậu cùng xem.”

....

Khi MC dẫn chương trình giới thiệu xong, tiết mục kịch của lớp chín chính thức được bắt đầu.

Đạo cụ, trang phục chuẩn bị đều rất đầy đủ, tươm tất.

Đảm nhiệm vai trò biên kịch là một nam sinh hài hước. Lúc trước cậu ta đăng kịch bản đã chỉnh sửa lên nhóm lớp, khiến cho cả lớp đều hào hứng.

Tiết mục không thay đổi nhiều so với kịch bản. Đến đoạn hấp dẫn, khán giả bên dưới đều ôm bụng cười to. Lúc này Đường Vi Vi không còn giữ vững hình tượng thục nữ được nữa, cười đến mức nghiêng ngả, gác đầu lên vai thiếu niên. Hạ Xuyên còn cảm nhận được cơ thể cô đang run lên.

"..."

Anh thật sự không hiểu loại kịch thiểu năng này có gì mà khiến cô buồn cười như thế, nhưng may mà anh đã quen.

Lúc trước đến nhà anh, cô gái này thích tìm xem mấy bộ phim hài vui nhộn, lần nào cũng cười nghiêng ngả. Nếu anh ngồi bên cạnh, cô sẽ trực tiếp dựa vào anh.

Bả vai rũ xuống, mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ cọ vào cổ anh, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, tựa như hương hoa quyện với mùi sữa.

Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe môi bất giác hơi cong lên.

Ngay sau đó, tiết mục hài kịch liền kết thúc.

Truyện cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng" có nhiều dị bản, nhưng kết cục vẫn là công chúa được hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn của tình yêu đích thực.

Tất nhiên là không thể diễn như vậy được.

Vì thế trên sân khấu, nam sinh mặc trang phục hoàng tử cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, vượt qua mọi chông gai để tìm được công chúa đang ngủ, sau đó niệm chú để hóa giải lời nguyền.

"Thịnh vượng! Dân chủ! Văn minh! Hòa bình! Yêu nước!..."

Khán giả bên dưới cười điên cuồng.

"Thần mẹ nó chú! Phục!"

....

Công chúa thức tỉnh, cố gắng nhịn cười, hỏi: "Hoàng tử đẹp trai, là người cứu ta sao?"

Hoàng tử cao giọng trả lời: "Không phải ta, là Đảng!!!"1

"Ha ha ha ha ha tôi không nhịn được..."

Đường Vi Vi cảm thấy mình cười đến thiếu dưỡng khí. Sau đó, cái đầu nhỏ ngã vào trong lồng ngực người thiếu niên, mặt áp vào cơ thể rắn chắc ấm áp của anh, có thể cảm nhận được người anh đang cứng lại.

Đường Vi Vi lúc này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, sau một thời gian dài trì hoãn, cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực. Tay cô chống lên đùi anh định ngồi dậy, động tác mới thực hiện được một nửa, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của anh, còn mang theo tiếng cười bất đắc dĩ. Cô dừng lại, nghe thấy Hạ Xuyên nói: "Sao lại thích nhào vào trong lồng ngực vậy? Hả?"

Bàn tay cô đang chống lên đùi anh bị chệch vào trong, lòng bàn tay vô cùng chuẩn xác mà đánh vào bộ phận đó.

"...."

"Aiii."

Đường Vi Vi ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh. Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô, đôi môi mỏng cũng mím chặt, trầm mặc không nói.

Từ lâu đã nghe nói rằng nơi đó của con trai rất yếu ớt, xem ra đúng là như vậy.

Nhìn có vẻ rất đau.

Đường Vi Vi áy náy cực kỳ, vội vàng đứng dậy, bởi vì này bộ phận này có chút xấu hổ khiến vành tai cô đỏ ửng, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói cũng mất tự nhiên: "Thật... Thật xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý."
Bình Luận (0)
Comment