Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 95

Edit: Như.

Beta: Cẩm.

Lúc Đường Vi Vi về đến kí túc xá, những người khác vẫn chưa về, chỉ có mỗi Hậu Vân Cẩm đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím lạch cạch chơi game.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô nàng quay lại chào cô một tiếng rồi tiếp tục chìm đắm vào game.

Hai giây sau.

Hậu Vân Cẩm cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn lại lần nữa: “Cậu bị làm sao vậy, môi sưng thế?”

“À.” Đường Vi Vi vô thức đưa tay lên che miệng lại, nói không rõ ràng: “Có thể là bữa tối ăn đồ cay quá, vậy đó, không có gì đâu.”

Cô đã nói vậy thì Hậu Vân Cẩm cũng không hỏi nhiều nữa.

Đường Vi Vi ngồi vào bàn học của mình, lấy gương nhỏ cầm tay ra soi thử, trong lòng mắng chửi Hạ Xuyên mấy trăm lần.

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, học kì mới cũng chính thức bắt đầu, lịch học của năm nhất vẫn khá dày đặc, khác xa những gì mà giáo viên cấp 3 đã nói “Bây giờ các em cố gắng kiên trì một lần, đợi lên đại học sẽ nhàn hơn.”

Đường Vi Vi bị bạn cùng phòng cứng rắn lôi kéo tham gia câu lạc bộ, mỗi tuần đều có đủ loại hoạt động, hành cô bận như chó.

Cô và Hạ Xuyên cũng không đăng ký được cùng lớp tự chọn, kí túc xá nam sinh và nữ sinh lại cách xa nhau nên thời gian hai người ở cùng nhau ít ỏi đến đáng thương.

Dù sao ba năm cấp ba, bọn họ vẫn luôn là bạn cùng bàn.

Sớm chiều ở bên nhau trong khoảng thời gian dài, nay bỗng nhiên tách ra làm Đường Vi Vi thấy không quen.

Tuy đại học mệt thì có mệt, nhưng so với lúc học cấp ba vẫn thú vị hơn nhiều.

Vậy nên chỉ một tuần trôi qua, Đường Vi Vi đã vô cùng quen thuộc với cuộc sống này, hơn nữa còn rất thích thú, cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất đặc sắc.

Nhưng mà có người nào đó không vui.

Ngày cuối tuần trời trong xanh, nắng lung linh, là ngày rất thích hợp để ngủ nướng ở kí túc xá.

Lúc Đường Vi Vi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn tên người gọi đến, dụi mắt nhấn nghe máy: “Alo…”

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Còn chưa dậy?”

Cô gái nhỏ “Ừ” một tiếng bằng giọng mũi.

Sau đó trở mình, nằm ngửa trên giường, nhìn vào trần nhà một lúc, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn.

“Mới sáng sớm anh gọi điện thoại cho em làm gì?”

“Sáng sớm?” Hạ Xuyên hừ một tiếng, nói: “Em xem thử bây giờ là mấy giờ rồi?”

“…”

Đường Vi Vi lấy điện thoại xuống xem thử, híp mắt nhìn về góc bên phải màn hình.

11:59.

Sau đó chuyển sang 12:00.

Ối.





Cúp điện thoại xong, Đường Vi Vi bất đắc dĩ rời khỏi giường, ngồi một góc vò vò đầu tóc rối bời, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ đến lúc học lớp 10.

Lúc đó vào mỗi buổi sáng Hạ Xuyên đều là bộ dạng không tỉnh ngủ.

Đi học trễ thì còn đỡ, có khi không dậy nổi anh liền trực tiếp trốn tiết không đi học luôn, đến chiều mới có thể thấy người.

Mà bây giờ.

Anh càng ngày càng có quy tắc hơn.

Cô lại càng ngày càng hư đi.

Sau khi tự lên án kịch liệt bản thân, Đường Vi Vi rửa mặt, chọn đại một bộ quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài.

Hạ Xuyên đứng dưới lầu kí túc xá đợi cô.

Thiếu niên dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi đen, gương mặt đẹp trai, là kiểu diện mạo được con gái vô cùng ưa thích.

Cho đến bây giờ Đường Vi Vi vẫn luôn tin rằng anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lúc này, có một nữ sinh mặc váy ngắn đang đứng cạnh Hạ Xuyên, nhìn qua khá quen mắt, cô ấy đang cầm điện thoại trong tay, chắc là đang muốn xin phương thức liên lạc của anh.

Đường Vi Vi lại gần, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô nghe thấy anh nói: “Bạn gái của tôi đến rồi.”

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Không ngờ cô gái ấy quay đầu lại, trông thấy cô thì ngơ ngác, quay đầu nói với Hạ Xuyên: “Cậu đừng gạt tớ, đừng lấy em gái cậu ra làm cớ, tớ học cùng lớp với Vi Vi, biết quan hệ của hai cậu là gì mà.”

“…”

“?”

Nhin thấy ánh mắt bạn trai nhà mình hiện lên rõ câu “Tốt nhất em nên giải thích rõ ràng với anh”, bạn học Đường Vi Vi trong lúc nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp.

Hai người tìm đại một cái cớ để đi trước.

Ra khỏi trường, Đường Vi Vi đi theo sau lưng Hạ Xuyên, chậm rì rì giải thích: “Việc đó… không phải em gọi anh là anh trai sao, các bạn học nghe vậy nên hiểu lầm chúng ta là anh em ruột.”

“Vậy em mặc kệ, cứ để cho mấy người đó hiểu lầm sao?”

“…Aiya.”

Đường Vi Vi ôm lấy cánh tay anh khẽ lắc, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Bởi vì trong phòng kí túc xá của em, ba người còn lại đều đang độc thân mà, nếu em nói có bạn trai lỡ bị cô lập, xa lánh thì làm sao, anh cũng đâu thể để em bị cô lập trong kí túc xá suốt bốn năm chứ.”

Hạ Xuyên liếc cô: “Không có chuyện đó đâu.”

“Làm sao anh biết là không.” Đường Vi Vi mở bài viết lúc trước cô tìm thấy trên weibo ra cho anh xem, nói tiếp: “Mâu thuẫn giữa con gái với nhau thật sự rất đáng sợ, có thể tránhh được thì nên tránh.”

Hạ Xuyên: “Dọn ra ngoài là được thôi.”

Bước chân Đường Vi Vi dừng lại: “Dọn ra ngoài, ý anh là không ở trọ trong trường nữa?”

“Ừ.”

“…”

Lúc bị Hạ Xuyên dẫn đến căn hộ cao cấp anh thuê ở gần trường, vẻ mặt Đường Vi Vi chết lặng, chỉ có khóe miệng là còn hơi run rẩy.

Cô nên nghĩ đến từ trước.



Người này đã oán trách nhiều lần như vậy, sao mà không có hành động gì được.

Phòng đã được quét dọn qua, chăn gối và ga giường đều là đồ mới, toàn bộ căn phòng được thiết kế đơn giản ấm cúng, là phong cách yêu thích của cô.

Tổng kết lại thì trừ việc tiền trảm hộ tấu của anh ra thì Đường Vi Vi vô cùng hài lòng với mọi điểm còn lại.

Nhưng Đường Vi Vi cũng không có ý định dọn vào ở, bây giờ cô đang ở chung với các bạn cùng phòng rất tốt nên chỉ tính vào cuối tuần thì đến ở chung với Hạ Xuyên thôi.

Mặc dù có hai phòng ngủ, nhưng một phòng đã bị Hạ Xuyên sửa lại thành phòng sách.

Nói cách khác, buổi tối hai người bọn họ nhất định phải ngủ cùng nhau.

Tất cả đều là người trưởng thành rồi, bạn trai bạn gái nằm cùng một giường thì đụng chạm hay gây gổ gì cũng rất bình thường.

Hơn nữa lúc này trong nhà không có ai khác, không cần bận tâm đến các vấn đề như có bị nghe thấy hay bị phát hiện không, cho nên Hạ Xuyên cũng mãnh liệt hơn, tư thế cũng đa dạng hơn.

Buổi tối đầu tiên ở lại đây, Đường Vi Vi thiếu chút nữa sinh ra bóng ma tâm lý với nơi này.

Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, bọn họ trở về Hi thành.

Trùng hợp là, lúc ngồi ở toa thương gia trên tàu cao tốc bọn họ gặp được một người quen.

Nam sinh lạnh lùng ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, trên bàn để laptop màu bạc, ngón tay thon dài đang gõ chữ trên bàn phím.

“Trùng hợp quá, hôm nay cậu cũng về Hi thành à.”

Đường Vi Vi lên tiếng chào hỏi Nam Tự, lúc đi qua bên cạnh, ánh mắt lơ đãng liếc qua màn hình máy tính, lập tức giật mình.

“Cái này không phải là… tài liệu ôn tập của lớp 12 ư?”

Nam tự gật gật đầu, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Tôi biết rồi, cho Vũ Điểm đúng không.” Chờ một lúc không thấy cậu ta trả lời, Đường Vi Vi thấu hiểu nói: “Uây, cậu đúng là rất có tâm.”

Toa thương gia không có nhiều người nên còn nhiều chỗ trống.

Hai người bọn họ đứng trên hành lang, Hạ Xuyên một tay vịn lên ghế ngồi, một tay khoác lên vai cô gái nhỏ, ngữ khí vu vơ lại có chút trào phúng.

“Không xài.”

Nam Tự ngước mắt lên, ánh mắt rất lạnh, nhẹ nhàng liếc qua người Hạ Xuyên: “Cô ấy còn có thể đưa cậu vào Đại học B được, tôi tất nhiên cũng có thể.”

“…”

Hạ Xuyên cười lạnh, “ồ” một tiếng.

“…”

Không biết vì sao Đường Vi Vi cảm thấy trong xe hình như thoang thoảng mùi thuốc súng.

Từ lớp 10 đến giờ, Hạ Xuyên và Nam Tự vẫn luôn không hợp nhau, nhưng cũng không giống như kiểu chán ghét như đối với Ngôn An, hai người bọn họ cũng không giống như có thâm thù đại hận gì, không lẽ chỉ đơn giản là ngứa mắt nhau sao?

Đường Vi Vi không thể nghĩ nổi.

Nguyên nhân thật sự là do trước kia, bản thân vì từ chối người khác đã tùy tiên nói ra một câu.

Sẽ không yêu đương với nam sinh có kết quả học tập kém hơn cô.

Mẹ nó, làm sao mà cô nhớ được?
Bình Luận (0)
Comment