Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Miya
Sự thật đã chứng minh: Hứa Nặc không thừa nhận lời hôm qua mình đã nói.
Ngày thứ hai, Du Dĩ Hằng bớt thời gian qua tiệm thú cưng tìm Hứa Nặc.

Cô chỉ quên mất đoạn ở bãi đậu xe, cô hỏi Du Dĩ Hằng làm sao mà anh lại biết cô ở KTV.
Du Dĩ Hằng ăn ngay nói thật là Shirley nói cho anh biết.
Nhưng vì là buổi tụ họp bạn bè của Hứa Nặc, anh không dám đến phòng bao làm phiền, nên anh đứng chờ cô ở bãi đậu xe.

Chờ Hứa Nặc đi ra anh mới dám đi tới.

“Làm phiền anh đợi tôi lâu như vậy.” Hứa Nặc hơi chột dạ: “Đúng rồi, tôi có làm chuyện gì kỳ lạ không?”
Du Dĩ Hằng giả vờ suy nghĩ, mới nói: “Chuyện kỳ lạ thì làm rất nhiều, nên nói cái nào trước đây?”
Hứa Nặc ngạc nhiên: “Không phải chứ? Tối hôm qua tôi nôn sao?”
“Không có.”
Vậy thì được, chỉ cần không nôn lên người hoặc xe của Du Dĩ Hằng thì đều ổn.
Du Dĩ Hằng: “Chỉ là lúc về, cô đã hát > suốt đoạn đường, lạc tông khá nhiều.”
Hứa Nặc che mặt, cô thầm thề mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Du Dĩ Hằng nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Nặc, mặc dù vẫn muốn trêu chọc cô nhưng lại sợ bản thân đùa quá trớn.
“Hôm nay đến đây, tôi có tin tốt muốn nói cho cô biết.”
“Hả? Tin gì?” Hứa Nặc lấy lại tinh thần, nghe anh nói, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào anh có khách hàng lớn muốn giới thiệu cho cô?
“Là một người bạn của tôi, anh ấy muốn quay một quảng cáo nhưng đang thiếu diễn viên là động vật.

Cho nên tôi giới thiệu cô cho cậu ta, nếu ngày mai rảnh, cô có thể đi casting thử.”
“Diễn viên động vật? Có phải loại chó mèo xuất hiện trong quảng cáo không?” Hứa Nặc lập tức nghĩ đến sơn Dulux, trong đó cô ấn tượng nhất là con chó chăn cừu cổ xưa*.

(*Chó chăn cừu Anh Quốc (Old English Sheepdog) biệt danh là đuôi cộc (Bobtail) là giống chó chăn cừu cổ xưa, có nguồn gốc từ nước Anh.)
yeu-duong-khong-bang-nuoi-cun-20-0.jpg
“Đúng vậy, thiếu một chú chó, cô thấy dẫn con nào tốt hơn?”
“Để tôi nghĩ chút, ý anh nói là chó nhà tôi có cơ hội đi casting quảng cáo ư?!” Hứa Nặc kích động đến mức đứng ngồi không yên: “Đây đâu phải tin tốt, mà là tin động trời.

Tôi, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè!”
Nói xong, cô đột nhiên dừng lại và ngồi xuống.
“Không được, không được đắc ý như thế, phải đợi buổi casting thành công mới chúc mừng được.”
Du Dĩ Hằng cười an ủi: “Chắc chắn sẽ thuận lợi.”
Tuy nói là casting, nhưng thật ra đã được quyết định sẵn, dựa vào mối quan hệ giữa anh và bạn mình thì chỉ cần nói một câu.

“Hay tôi đưa Hoàn Tử đi nhỉ? Anh thấy thế nào? Nó lớn lên đáng yêu như thế, tỉa chút một sẽ càng đáng yêu hơn.” Chó của Hứa Nặc là Hoàn Tử và Tú Tú.

Những con chó khác ở trong tiệm, khẳng định không thể tùy tiện mang đi casting được.

Hoàn Tử là chú chó đầu tiên mà Du Dĩ Hằng tiếp xúc khi đến tiệm thú cưng, tự nhiên anh cũng thích nó hơn.

“Nếu ngày mai casting thuận lợi, thì ngày kia có thể sẽ bắt đầu quay.”
“Tiến độ nhanh thật đấy.” Hứa Nặc không phải người trong ngành, không rõ quy trình quay quảng cáo cho lắm, cô thấy hơi tò mò: “Nếu được chọn thì tôi có thể đến đoàn quảng cáo không?”
“Được chứ, đến lúc đó có cần tôi đi cùng cô không?”
“Đương nhiên là cần rồi! Nếu ngày mai casting mà anh cũng có thể đi cùng tôi thì càng tốt!” Bây giờ Du Dĩ Hằng như viên thuốc an thần của Hứa Nặc vậy.

“Được, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô.”
***
Đúng như Du Dĩ Hằng nói, buổi casting diễn ra rất thuận lợi, ngày thứ hai đã hẹn đến studio chụp hình.

Chu Tiếu cũng muốn đi theo, nhưng không có ai trông tiệm nên, cô ấy chỉ đành ở lại.
Nhưng nếu nói cho cô ấy biết hôm đó có minh tinh đến chụp ảnh, thì cho dù có bị nói là mặt dày, cô ấy cũng muốn đi theo.

Khi đến đoàn phim, Hứa Nặc mới biết cũng có minh tinh ở đây.

Cô cho rằng quảng cáo này sẽ là người mẫu đến quay chup không ngờ quảng cáo lại chơi lớn như vậy.

Người được mời đến là tiểu sinh lưu lượng đang nổi: Ưng Tinh Trạch.

Bình thường Hứa Nặc không theo đuổi thần tượng, nhưng Ưng Tinh Trạch là người hot nhất năm nay, cô thường xuyên thấy tin về cậu ta, không muốn biết cũng khó.

Khi đến studio mới được thông báo, không được quay phim chụp ảnh, càng không được đăng những video và hình ảnh được chụp lên mạng.

Hứa Nặc lập tức từ bỏ suy nghĩ chụp ảnh cho Chu Tiếu xem, cô ngoan ngoãn ngồi chờ minh tinh xuất hiện.

Trước khi xuất hiện, đạo diễn sẽ để diễn viên động vật ở cạnh chủ, để tránh việc chúng chạy loạn.

Hoàn Tử đắc ý nằm trên đùi Hứa Nặc nghỉ ngơi, nó hoàn toàn không nhận ra chủ của nó đang bất an.

Hôm nay Hứa Nặc đã làm đẹp sơ qua cho nó, trước khi chụp, bất cứ lúc nào cũng có thể chỉnh sửa lông cho nó.

“Nghe nói tính tình các minh tinh đều rất khó, có khi nào chút nữa anh ta thấy chó nhà mình xấu quá, yêu cầu đổi chó khác không nhỉ?” Thời gian chờ đợi, Hứa Nặc suy nghĩ miên man.


“Sẽ không đâu, đã quyết định cả rồi.” Du Dĩ Hằng thấy Hứa Nặc khẩn trương, anh lên tiếng an ủi: “Cô phải có lòng tin với Hoàn Tử.”
“Ồ, được.” Hứa Nặc thở phào.

Lại 20 phút trôi qua, cuối cùng Ưng Tinh Trạch cũng đã trang điểm xong.

Studio hay chụp không lớn lắm, dưới đất còn có mấy sợi dây điện lớn nhỏ, làm cho đường đi trở nên hẹp hơn.

Cho nên khi Ưng Tinh Trạch đi ngang qua Hứa Nặc, khoảng cách không đến 1 mét.
Thậm chí Hứa Nặc còn nhìn thấy lông mi của đối phương còn dài hơn so với cô.
Nội dung quảng cáo khá đơn giản, đạo diễn nói qua một lần, sau đó bắt đầu quay.

Nhân viên hỗ trợ bế diễn viên động vật lên, giao cho Ưng Tinh Trạch.

Hứa Nặc càng thêm khẩn trương, cô sợ Hoàn Tử làm không tốt, làm lỡ công việc quay phim của mọi người.
May là Hoàn Tử không chịu thua kém, nó chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu, không nghịch ngợm là được rồi.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người nổi tiếng.” Hứa Nặc chớp chớp mắt, nhìn Ứng Tinh Trạch đang ôm chó của cô, làm động tác thân mật.
“Anh ta thật đẹp trai, tôi bắt đầu ghen tị với Hoàn Tử rồi.” Ánh mắt Hứa Nặc như cô nhân viên bên cạnh, sáng lấp lánh.
Du Dĩ Hằng đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, đánh sai nước cờ, vốn dĩ anh định lấy lòng người nào đó.
Ai ngờ Ưng Tinh Trạch gần đây, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Hứa Nặc.
“Đạo diễn nói chút nữa sẽ thêm cảnh riêng cho thú cưng, sẽ khá trễ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Du Dĩ Hằng đã nghĩ ra chiêu này, có thể rủ Hứa Nặc ra ngoài.
“Hả, thêm cảnh quay sao? Vậy có cần tôi phải chỉ đường gì không?”
“Không cần, chủ nhân ở đây chỉ làm nó phân tâm thôi.”
“Vậy sao, được, tôi ra ngoài chờ.”
Hứa Nặc đi theo Du Dĩ Hằng ra ngoài, studio ở ngoại thành nên tương đối hẻo lánh, cách đó không xa còn có hồ nhân tạo, phong cảnh rất đẹp.
Hứa Nặc phát hiện cạnh hồ còn có quầy cho thuê xe đạp đôi.
“Wow, ở đây cũng có xe đạp nè, anh có muốn chạy quanh hồ một vòng không?”
Cô cười hỏi Du Dĩ Hằng, vốn dĩ cô nghĩ mình sẽ bị từ chối, không ngờ đối phương lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Không muốn đạp xe cùng tôi sao?” Vừa nói xong, Hứa Nặc lập tức thấy mình quá đường đột, rõ ràng đạp xe đôi chỉ có người yêu với nhau mới đạp.

Cô tính là gì chứ?
“Muốn.” Du Dĩ Hằng nhíu mày: “Nhưng tôi sẽ không lái.”
Hứa Nặc: “???”
Hoá ra trên đời cũng sẽ có nhiều người không lái được xe đạp!
Lúc trước cô luôn nghĩ, xe đạp chỉ cần lên ngồi là biết.
Hứa Nặc: “Tôi cứ nghĩ cái gì anh cũng làm được, xem ra anh trừ sợ chó ra, còn có nhược điểm thứ hai.”
Du Dĩ Hằng: “Để cô chê cười rồi.”
Hứa Nặc: “Chê cười gì chứ, đây mới là người bình thường chứ! Anh đừng ép mình là siêu nhân, như vậy sẽ rất mệt mỏi.”
Ở bên cạnh Hứa Nặc, Du Dĩ Hằng có thể gỡ bỏ rất nhiều phòng bị.
Không cần suy nghĩ lời đối phương nói, cũng không cần đón ý nói hùa theo.
Bởi vì Hứa Nặc đối xử với ai cũng vậy, thậm chí có thể nói, trình độ yêu thương thú cưng của Hứa Nặc còn nhiều hơn so với người bình thường.
Hứa Nặc không biết Du Dĩ Hằng đang nghĩ gì, nhưng hành động của cô đột nhiên dừng lại.
Nhìn thấy chó hoang khắp studio cô đột nhiên đồng cảm, không mua được thức ăn cho chó, nhưng ít nhất cũng mua được xúc xích để cho chung ăn.

Sau khi Du Dĩ Hằng nhìn đám chó, anh chỉ có thể đứng ở nhà ăn, không dám đến gần.
Cơ hội hiếm có, cứ như vậy mà bị quấy rầy.
***
Quá trình quay chụp sau đó diễn ra thuận lợi.
Hứa Nặc còn nhận được một phần thưởng, là bất ngờ thú vị.
Chu Tiếu vì chuyện này mà nháo với cô mấy ngày, cô ấy la hét nói nếu lần sau có cơ hội, nhất định cô ấy sẽ đi, Lâm Tiểu Duyệt đứng bên cạnh trợn mắt nhìn.
Hứa Nặc xem lại những bức ảnh ngày đó cô chụp, tuy rằng không chụp trong studio, nhưng cô có ra ngoài với Du Dĩ Hằng, nên chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Xem từng tấm ảnh, Hứa Nặc cảm thấy thấy hơi đáng tiếc, vì hai người không có ảnh chung nào.
Đa phần đều là phong cảnh, còn có Du Dĩ Hằng chụp ảnh một mình cô.
Không biết lần sau còn có cơ hội đi riêng với nhau nữa không?
Hứa Nặc nghĩ thế, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên.
—————
Miya nè!!: Từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của nhân vật chính là tôi-em nha, bao giờ quen nhau sẽ là anh-em..

Bình Luận (0)
Comment